Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 509 - Chương 179: Đêm Khuya Súng Nổ Máu Đổ. (2)

Chương 179: Đêm khuya súng nổ máu đổ. (2) Chương 179: Đêm khuya súng nổ máu đổ. (2)

Thời gian 20 giờ 17 phút, địa điểm: Khách sạn Hằng Thái đường Phú Nguyên.

Điện thoại đổ chuông ba lần Cừu Địch mới nhận, định vị chuẩn xác tới phạm vi 5 mét, giọng nói truyền qua giám sát khiến tổ hành động phải bất ngờ, lần này đối phương chẳng thèm dùng thủ đoạn biến âm, lấy giọng thật nói chuyện, chính là Đoàn Tiểu Đường:" Ê, cho mày một cái địa chỉ, trước 9 giờ tới Khách sạn Hằng Thái ở đường Phú Nguyên, tới nơi rồi thì gọi điện cho tao."

" Làm cái gì?" Cừu Địch hỏi:

" Gặp mặt thôi, sao thế, có nghi vấn gì? Hay là sợ không dám tới." Đoàn Tiểu Đường khích bác rất thô thiển:

" Tối lửa tắt đèn ai mà biết bọn mày bày trò quái quỷ gì chứ, đừng để như lần trước, đánh ngất tao rồi nói không chừng ném đi đâu không biết, đếch đi!" Cừu Địch từ chối thẳng thừng làm tổ hành động thở phào, từ chối là đúng, bây giờ dùng xong rồi, chứng cứ vu oan đã đầy đủ, cũng tới lúc mượn cối xay giết lừa:

" Xử lý mày mà phải tốn thời gian như vậy à? Nhấc tay một cái là xong thôi, chuyện này không do mày định đoạt ... Tao nghĩ mày cũng không phải là thằng ngu đâu nhỉ? Đã đi tới bước này thì hẳn là mày cũng biết là mày phạm vào tội gì rồi chứ?" Đoàn Tiểu Đường gằn giọng hăm dọa:

" Tao chẳng phạm tội đếch gì hết, trò này của mày chỉ dọa được trẻ lên bà."

" Thế à, mày có biết bà chủ của Tùng Tử Liêu Lý không?

Cô ta hình như bị người ta cưỡng hiếp xong giết người phi tang đấy."

" Liên quan chó gì tới tao chứ?" Cừu Địch chửi bới:

Đoàn Tiểu Đường cười khùng khục:" Thằng ngốc này, ngày hôm nay mày tới nhà cô ta đấy, mày chắc nhận ra đó là nhà một cô gái rồi chứ?"

" ..."

" Sao đột nhiên lại im thít thế, sợ hả? Cho mày biết cái xe mày lái là xe của cô ấy đấy, mày lái đi khắp nơi bao lâu rồi? Mày muốn chối cũng không được đâu."

" ..."

" Sao, bị nuốt mất lưỡi rồi à? Mày còn cưỡng hiếp cô ta đấy ... Mày nói xem những chỗ cô ấy ra vào như khách sạn, nhà hàng, nơi ở, có phải là đầy rẫy DNA của mày không?"

" ..."

Cừu Địch im lặng suốt một phút, tổ hành động cũng không có tiếng động nào, quả đúng là vu oan có dự mưu từ trước, nếu như không phải có bọn họ đằng sau lưng thì Cừu Địch chết là cái chắc rồi. Cừu Địch từng bị bọn chúng bắt cóc, đánh thuốc hôn mê, muốn lấy cái gì trên người y cũng dễ lắm.

" Thằng nhãi con láo toét, cho mày biết xã hội này hiểm ác lắm, nếu mày nghĩ mày cứ thể bỏ trốn là được thì mày thành tội phạm giết người bỏ trốn đấy. Cái thói đời bây giờ, không có chứng cứ còn có thể xử mày tử hình hoãn thi hành, huống hồ là chứng cứ xác thực như thế ... Tình hình là như thế đấy, tới đây nói chuyện, tao đợi mày tới 9 giờ, qua thời gian đó thì điểm tuyển dụng của tổ chức ngầm bọn tao đóng cửa rồi, mày có thể tới chỗ cảnh sát báo danh." Đoàn Tiểu Đường cúp điện thoại luôn không thèm đợi câu trả lời của y nữa:

Từ Phái Hồng đã rời phòng điều động nhân thủ, bây giờ Cừu Địch đi hay không đi thì ý nghĩa không lớn nữa, hiềm nghi của y đã được xác định rồi. Đổng Thuần Khiết nhảy dựng lên phá vỡ im lặng:" Cừu Địch hiện giờ ở đâu?"

" Đại học Trường An, vẫn ở cùng cô bạn học cũ kia, cậu ta tới đó từ 5 giờ chiều, hơn ba tiếng rồi, tới tận bây giờ vẫn chưa đi, không biết đã tâm sự những gì." Vương Trác cười đầy ẩn ý, so ra thì nội tuyến này sống rất thoải mái, ra vào chỗ sang trọng, tống tiền được không ít, lại còn có tâm tư đi tán gái nữa, cái khác chưa nói chứ tố chất tâm lý này đúng là hạng nhất mà:

" Đưa cậu ta về ngay, đi cái gì mà đi ... Dù sao thì bây giờ cũng là bắt ba ba trong giọ rồi." Đổng Thuần Khiết bực lắm, mình vì thằng nhãi này mà gặp bao rắc rối, giờ hay rồi, thoáng cái đã thay lòng đổi dạ:

Bài binh bố trận đã bắt đầu rồi, An ninh quốc gia hành động kín đáo hơn cảnh sát nhiều lắm, từ ngoại ô phía tây nơi đặt trụ sở, từ trung tâm huấn luyện, những chiếc xe dân dụng âm thầm lên đường, từng chút từng chút một bày thiên lạ địa võng xung quanh điểm giám sát ...

Cùng lúc đó ở Đh Trường An.

" Anh phải đi rồi." Cừu Địch cất di động, bước tới chiếc ghế dài đặt bên hồ nước trong trường, nói với cô gái đang đợi mình:

Hai người nói chuyện rất lâu, cùng nhau tới nhà ăn giáo viên ăn tối, ôn lại không khí thời đại học, sau đó giống như thời gian rảnh rỗi lúc đi học, đi dạo quanh trường hết vòng này tới vòng khác. Trang Uyển Ninh nhìn Cừu Địch với ánh mắt nghi ngờ, môi không giấu được nụ cười:" Ba tiếng trước anh nói với em là tới từ biệt, kết quả là ăn chực chỗ em một bữa. Hai tiếng trước anh nói với em phải đi rồi, kết quả là lừa em cùng anh đi dạo quanh thao trường tận bốn vòng ... Bây giờ anh lại nói phải đi, không biết lần này có trò gì mới."

" Anh phải đi thật." Cừu Địch có hơi xấu hổ, đã hạ quyết tâm như vậy rồi, đến khi gặp cô ấy lại không nỡ rời bước:

" Thật sao?"

" Thật mà."

Lúc này trăng lên đầu cành, soi bóng hồ nước tạo ra mỹ cảnh mê hồn, hơi nóng trong ngày cũng đã tan hết, gió thổi vi vu, đúng là điều kiện tuyệt vời để hẹn hò.

" Sao em cảm giác mình đã bỏ lỡ cái gì đó?" Trang Uyển Ninh bặm môi lưu luyến, đôi mắt đẹp chớp chớp, tựa như trong đó cũng có một vầng trăng non trong đó:

" Liệu em có thấy nuối tiếc không?" Cừu Địch khẽ giọng hỏi:

" Có, có điều không chừng có được rồi sẽ càng thấy tiếc nuối hơn, giống như nam nhân các anh hay nói, con nhà mình vợ người ta vậy. Đôi khi nữ nhân cũng thế đấy, cũng thấy nam nhân của người khác mới là tốt nhất ... Hì hì, để em tiễn anh." Trang Uyển Ninh mỉm cười thừa nhận, dẫn Cừu Địch đi về phía con đường đi ra cổng trường:

Một cơn gió bất ngờ thổi tới, cuốn theo bụi cùng lá rụng, chẳng biết là vô tình hay cố ý, tay Cừu Địch cảm giác có thứ gì đó chạm vào tay mình, y theo bản năng nắm lấy, tức thì nắm trong tay bàn tay nhỏ mềm mại man mát, người khẽ run lên rồi miết nhè nhẹ.

Trang Uyển Ninh ngước mắt nhìn Cừu Địch, không rụt tay về:" Em hiểu rồi, anh thiếu thốn tình cảm, tới chỗ em tìm an ủi. Cho em biết, anh tìm thấy chưa?"

Cừu Địch giơ tay Trang Uyển Ninh lên:" Hình như tìm thấy được một chút rồi."
Bình Luận (0)
Comment