Chương 180: Đêm khuya súng nổ máu đổ. (3)
Chương 180: Đêm khuya súng nổ máu đổ. (3)
" Này, đừng nghĩ linh tinh nhé, chuyện này coi như bù đắp lại mối tình đầu không trọn vẹn của chúng ta đi." Trang Uyển Ninh cũng nắm tay chặt hơn, cô có bạn trai rồi, chỉ có thể tới đây thôi, cổng trường đã trong tầm mắt, tiếc nuối nói:" Rốt cuộc anh sẽ đi đâu, sau này còn tới Trường An không?"
" Anh cũng muốn tới lắm, nhưng anh sợ bạn trai em để ý." Cừu Địch gãi đầu khó xử:
" Bạn học nam của em nhiều lắm, anh ấy để ý được hết sao ... Ừm, Cừu Địch, em muốn nói với anh chuyện này." Tới bóng cây khuất ánh đèn, Trang Uyển Ninh giữ y lại, nghiêm túc đối diện với Cừu Địch:
Tim Cừu Địch giật đánh thót, bản năng muốn né tránh đề tài này:" Chuyện gì thế, nếu em hồi tâm chuyển ý thì nói với anh lúc nào cũng được, anh không ngại em có bao nhiêu tình sử đâu."
" Phì, anh nghĩ cái gì thế hả?" Trang Uyển Ninh rút tay về, tức giận đấm Cừu Địch một cái lên ngực, có điều đấm xong lại không thu tay về, mà biến thành giúp y chỉnh lại cổ áo, động tác hết sức ôn nhu, tiến thêm một bước tới gần hơn:" Cừu Địch, hay là anh đừng chạy nữa, tới đồn công an tự thú trước khi quá muộn đi."
" Hả?" Cừu Địch há hốc mồm kêu thành tiếng, đầu óc có hơi hoang mang, cái gì thế này:
" Em nói nghiêm túc đấy, anh chỉ đánh người ta một lần thôi mà, hai người không hề quen biết, là hành động không có dự mưu, không sao đâu, anh có nhân thân tốt chỉ phải bồi thường thôi." Trang Uyển Ninh thấy Cừu Địch phản ứng như thế, rõ ràng là không muốn đi, cô vừa lo vừa giận:" Chuyện này thế nào cũng phải giải quyết, anh đừng tưởng rời Trường An là không sao nữa, Yến Đăng Khoa thế lực không nhỏ, anh mà bỏ trốn, hắn sẽ đủ quan hệ để khép tội anh ... Anh xem đến cả Mã Bác cũng phải sợ hắn, anh cưỡng lại nổi sao?"
" Cừu Địch, em nói với Mã Bác chuyện của hai chúng ta rồi, nếu không được thì, bọn em tìm cho anh một công việc nhé, anh tạm làm trước đi, cứ lang thang mãi thế này không ổn đâu."
" Em nói chuyện của anh với Mã Bác à?" Cừu Địch có chút tức giận, lại còn nhờ hắn xin việc, mình tệ tới mức còn cần bạn trai của bạn gãi cũ tìm việc cho sao? Có điều cơn giận chẳng bùng lên được, nói ra còn không phải tại mình à, nếu mình có sự nghiệp đàng hoàng, thì đã như tên Yến Đăng Khoa kia ngang nhiên theo đuổi cô ấy, đầu nghiêng sang bên không nhìn cô, cũng không muốn phụ ý tốt đó:" ... Anh, anh không muốn gây phiền phức cho em."
" Nếu anh không có trách nhiệm, không dám gánh vác, anh cứ sống lông bông thế này, cô gái nào dám thích anh chứ ... Chỉ có em mù mắt năm xưa mới coi anh là người tình trong mộng." Trang Uyển Ninh giận mắng:
Cừu Địch không nói gì cả, tay nắm chặt, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
" Quay lại nhìn em đây, anh nhé tránh cái gì." Trang Uyển Ninh dậm chân, cô giận thật rồi, nhưng giận là vì thương:
Cừu Địch máy móc quay đầu sang.
" Anh là cái đồ ngốc cứng đầu ... Em xin lỗi ... có lẽ em không nên nói chuyện đó với Mã Bác ... Nếu anh muốn đi, em sẽ không ngăn anh, nhưng có thời gian thì tới thăm em nhé, đừng cắt đứt liên hệ. Nếu không muốn đi, hãy làm theo lời em đi, chỉ một lần thôi, bỏ tự tôn nam nhân của anh xuống, làm một người đường đường chính chính đi ... Anh xem, bây giờ anh thành ra cái gì rồi, anh còn là Cừu Địch trước kia mà em yêu thương nữa không?" Giọng Trang Uyển Ninh dần trở nên nghẹn ngào:
Cuộc chia tay hoàn toàn nằm ngoài dự liệu đạt tới cao trào, cũng đã tới hồi kết, Cừu Địch cảm xúc ngổn ngang, nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa đó, tình cảm dồn nén bao năm dâng lên dào dạt trong trái tim. Rồi lại không khỏi thương xót, không khỏi nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ, cô gái độ tuổi rực rỡ như thế, nếu giam trong ngục tù tối tăm khiến người ta tan nát cõi lòng thế nào ...
Y không đành lòng, y không muốn cô chịu một chút tổn thương nào, dù là nhỏ nhất.
Cảm xúc trong mắt Cừu Địch được Trang Uyển Ninh đọc hết rồi, đó là sự quyến luyến sâu sắc, đó là tình cảm chân thật nhất, đó là sự lưu luyến phát ra từ tận tâm khảm. Khiến chỗ mềm yếu nhất trong trái tim Trang Uyển Ninh bị cạm phải, cô đưa tay lên vuốt nhẹ gò má ram ráp:" Nhắm mắt lại!"
" Sao thế?" Cừu Địch ôn nhu hỏi:
" Nhắm mắt lại nhanh lên, nơi này không có người." Trang Uyển Ninh chỉ huy, giọng điệu giống cô bí thư năm xưa, không cho hỏi:
Cừu Địch nhắm mắt lại, ngay tiếp đó thấy làn gió thơm ập tới, có thứ mềm mại vô cùng áp vào ngực mình, còn chưa kịp phản ứng thì môi cũng bị hương thơm bao phủ, một nụ hôn bất ngờ ... cảm giác ngọt ngào ấm áp đó thật khiến người ta ngất ngây.
Tim Cừu Địch đập nhanh tới đáng sợ, tích tắc đó không khác nào giữa ngày hè chói chang, ném một cây đuốc vào trong đống cỏ phơi khô lâu ngày ... không chính xác hơn đống cỏ đó phơi khô rất nhiều năm. Hơi thở của Cừu Địch thoáng dừng lại, sau đó nhiệt tình đáp trả, hai tay vươn ra ôm thân thể Trang Uyển Ninh, cánh tay y rất khỏe, thậm chí khiến cô không kìm được phát ra tiếng rên khẽ.
Sự ngỡ ngàng của Trang Uyển Ninh hiện rõ lên trên gương mặt xinh đẹp, quá sức bất ngờ, cô mím chặt môi, nghiêng về phía sau né tránh, tuy vậy môi cô đi đâu môi Cừu Địch theo sát tới đó không rời. Trang Uyển Ninh không ngờ được Cừu Địch có phản ứng mạnh như vậy, có điều cũng khiến cô hết sức thỏa mãn, trong lòng nổi lên sự ôn nhu, lại thêm chút áy náy cùng nuối tiếc, hơi nhắm mắt lại, người dần thả lỏng ra, môi chị đã không còn mím chặt lại nữa, để Cừu Địch tùy ý.
Cừu Địch cảm nhận thấy sự thay đổi của Trang Uyển Ninh, động tác trở nên ôn nhu hơn, nhẹ nhàng ngậm lấy môi trên của cô ...
Thì ra môi cô ấy mềm như thế, mong mỏng, thơm thơm ... lấy trình độ ngôn ngữ của Cừu Địch nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp hình dung cảm giác này, chỉ biết đơn thuần ngậm lấy cánh môi cô, tách môi cô ra, lưỡi từ từ tiến vào, hai cái lưỡi ngay lập tức tìm thấy nhau, hòa quyện không có lấy chút trúc trắc nào, ăn ý như trước giờ vẫn vậy.
Người Trang Uyển Ninh hơi run lên, vội vàng bám lấy vai Cừu Địch ổn định thần thể, luồng điện li ti truyền ra từ lưỡi khiến cô sản sinh cơn chóng mặt nhè nhẹ.
Dưới sự thúc đẩy của cảm xúc mãnh liệt, hai thân thể dính vào nhau mỗi lúc một chặt, hai chiếc lưỡi không rời, hai trái tim rạo rực ngất ngây trong nụ hôn đáng lẽ phải tới từ rất lâu rồi.
Ngọn lửa cháy mỗi lúc một lớn, tựa hồ muốn thiêu trụi thế gian, tay Cừu Địch vuốt ve dọc lưng Trang Uyển Ninh, hai bàn tay bấu chặt vào mông cô, kéo sát vào, như muốn hòa tan thân thể cô vào người. Vẫn không thỏa mãn, thọc hẳn vào trong quần, bờ mông nảy nở dày xéo bởi đôi bàn tay khỏe mạnh rắn chắc.
" Đủ rồi!"
Một cái đẩy nhẹ nhàng, cùng lời nói nhỏ nhưng dứt khoát, Cừu Địch thoáng sực tỉnh từ cơn u mê, buông cô ra, vuốt ve lại mái tóc dài hơi rối của cô, tiếc nuối, nhưng phải chấp nhận.
Động tác ôn nhu đó làm người Trang Uyển Ninh khẽ run lên, thoáng chút mềm lòng nhưng sau đó lại đẩy một cái rất mạnh, làm Cừu Địch loạng choạng lùi lại. Cô xoay người chạy đi ngay như con thỏ hoảng sợ, vừa chạy vừa nói:" Đồ ngốc, em biết anh muốn gì mà ... Coi như chúng ta yêu sớm, em bù đắp cho anh chuyện trước kia thôi, đừng coi là thật nhé!"