Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 517 - Chương 187: Thay Tướng Đổi Tướng Khích Tướng. (5)

Chương 187: Thay tướng đổi tướng khích tướng. (5) Chương 187: Thay tướng đổi tướng khích tướng. (5)

Mặt hầm hầm bước đi được một lúc thì Lão Đổng thấy có gì đó không ổn cho lắm, sao hai thằng nhãi ranh đó vừa rồi còn tỏ ra rất hung hăng, sao lại hớn hở nhanh như thế, đang nghi ngờ thì người đã tới, đến thẳng phòng bệnh. Hai cảnh vệ muốn tới đẩy giường bệnh nhưng lần nữa bị Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam ngăn cản, không cho ai tới gần Cừu Địch, bọn họ làm được.

Bốn người cầm súng bảo vệ trước sau, Đổng Thuần Khiết đi bên cạnh giường, đoàn người vội vàng xuống lầu. Trên đường đi, Đổng Thuần Khiết nhìn gương mặt xước xát của Cừu Địch, có vết thương gần mắt, chắc do mảnh vỡ nào đó gây ra, chàng trai này còn tốt số, lệch vài ly thôi là mù rồi, không nhịn được thở dài, hối hận vô cùng.

Hai chiếc xe cấp cứu chờ sẵn bên ngoài, người lên xe một lúc là đi ngay, có điều Đổng Thuần Khiết kinh ngạc, trong xe không có y tá, chỉ có cục trưởng Trần mặc thường phục ngồi đó bóc quýt ăn, trông như ông già bình thường, rất hiền hòa, nhưng hắn vội vàng đứng dậy kính lễ, không cẩn thận cụng đầu vào trần xe.

" Ha ha ha, không cần khẩn trương như thế, tôi đích thân tới đón cậu trở về, như vậy đã đủ thể diện chưa?" Cục trưởng Trần cười khà khà, xua tay ý bảo Đổng Thuần Khiết thoải mái:

" Xin, xin lỗi cục trưởng Trần, tôi ... tôi lại làm chuyện hỏng be bét rồi." Đổng Thuần Khiết không ngẩng đầu lên được:

" Đúng là hỏng bét, có điều không hề ảnh hưởng tới sự tin tưởng của tôi giành cho cậu, tư chất của cậu thật là kém, làm nội gián càng không đủ tư cách." Cục trưởng Trần khẽ lắc đầu:

" Có nội gián?" Đổng Thuần Khiết lần nữa lại đứng bật dậy, lại cụng đầu vào trần xe, lảo đảo ngã oạch xuống:" Cục ... Cục trưởng, không phải tôi."

Cảnh tượng này làm Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam kinh ngạc, cái tổ chức khủng bố thế này mà cũng có nội gián cơ à?

" Tôi không bảo cậu là nội gián, ý tôi là cậu đến tư chất làm nội gián cũng chẳng có." Cục trường Trần trấn an:" Ngồi xuống đi, để người khác giải thích cho cậu."

Đổng Thuần Khiết vừa ngồi xuống hoang mang nhìn Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam, chẳng lẽ hai tên ngốc này còn có thân phận đặc biệt gì?

Bao Tiểu Tam vỗ vỗ má Cừu Địch được tiêm thuốc an thần "ngủ li bì" nãy giờ:"

Ê dậy đi, an toàn rồi, trong xe chỉ có ông già với Lão Đổng thôi, không còn ai khác nữa."

" Phù ..." Cừu Địch đang nằm thiêm thiếp chẳng có chút dấu hiệu nào ngồi bật dậy:

Khổ thân Đổng Thuần Khiết nhảy dựng dậy như thấy ma, đầu cụng rầm một cái, đau ứa nước mắt, chớp mắt hiểu ngay ra, chỉ Cừu Địch, tức giận nói:" Cậu, cậu giả vờ à?"

" Không giả vờ thì tôi chết à, trong cái tổ chức này còn tin ai được nữa không? Lỡ có người tới gần rồi xử luôn tôi thì sao?" Cừu Địch còn tức giận hơn:

" Bây giờ anh mới biết hả, ba chúng tôi đều từng đóng phim, không dưới 30 bộ nhé, đóng từ lính Nhật tới sơn tặc, cường đạo rồi, diễn xuất hơi bị cao đấy." Cảnh Bảo Lỗi đắc ý khoe khoang:

" Bổ xung thêm, kinh nghiệm giả chết của bọn tôi cực kỳ phong phú, từng có lần nằm hai tiếng liền không nhúc nhích, giữa sa mạc hẳn hoi." Bao Tiểu Tam vỗ ngực tự hào:

Cừu Địch không còn run rẩy la hét nữa, có điều cũng không nói gì, y nhìn chằm chằm cục trưởng Trần đầy nghi ngờ, trông giống ông cụ hiền hòa bình thường, nhưng mà nhìn ông ta bóc quít ăn sao cảm giác rờn rợn, như mấy cái phim kinh dị.

" Cậu có thể tin tôi." Cục trưởng Trần nói:

" Phí Minh trước khi được xe cấp cứu đưa đi đã nói với tôi, đừng tin ai hết, phải tự bảo vệ mình." Cừu Địch lên tiếng, mặt mày hết sức nghiêm túc, làm Đổng Thuần Khiết cả kinh, chuyện nghiêm trọng hơn hắn nghĩ:

" Trừ số một, chỉ số một mới hiểu được ám hiệu cuối cùng của cậu ta, bồ câu đưa thư, sân sau mọc cỏ, đèn sắp bị dập rồi." Cục trưởng Trần không giận vẫn hiền hòa, lập lại ám hiệu Phí Minh từng nói:

" Thực ra chú cũng hoài nghi cái tổ hành động này rồi, phải không?"

" Tôi chỉ tin tưởng hai loại người thôi, một là người hi sinh khi làm nhiệm vụ, một là người không liên quan gì tới nhiệm vụ. Còn lại tôi không tin tưởng bất kỳ một ai hết, nên cậu nói đúng, tôi không tin tổ hành động."

" Vạy anh ta thì sao?" Cừu Địch đánh mắt về phía Đổng Thuần Khiết:

" Cậu nói ai thế hả? Cậu nhìn xem tôi có giống nội gián không?"

Đổng Thuần Khiết chạm tự ái:

"

Cậu ta ấy à ..." Cục trưởng Trần không biết nên vui hay buồn:" Cậu ta là ngoại lệ, vừa rồi tôi cũng nói rồi đấy, cậu ta làm cái gì cũng hỏng bét, làm nội gián thì cũng hỏng việc phía bên kia thôi ... Ngồi cả đi, chúng ta sẽ về thủ đô ngay trong đêm, còn lấy cái máy phát tín hiệu trong bụng cậu ra nữa, sau đó chúng ta lại lén lút quay về. Cừu Địch thế nào, cậu còn dũng khí quay trở lại không, lần này là chơi trò chơi gián điệp thực sự."

Cừu Địch nói chắc nịch:" Tôi nợ anh Phí một ân tình, giờ tôi mà chạy thì anh ấy sẽ cười tôi."

" Xưa nay chốn thảo mãng nhiều long xà, trên triều được ít dũng sĩ."

Cục trưởng Trần nhìn Cừu Địch với ánh mắt tán thưởng:

" Khoan, khoan, vậy còn chúng tôi thì sao, đừng nói là chúng tôi biết quá nhiều, lại định giam vào phòng tối đấy à?" Bao Tiểu Tam hết sức cảnh giác, hắn ngán bị giam lắm rồi:

"

Có nguy hiểm không, nếu không chúng tôi cũng theo cậu ấy." Cảnh Bảo Lỗi chủ động nói, so với bị giam vào phòng tối thì đây cũng là lựa chọn không tệ:

" Ha ha ha ... Không tính các cậu, các cậu cũng thuộc thành phần không đủ tư chất." Cục trưởng Trần cười to, ông già nhìn thì hiền hòa, nhưng toàn nói những câu mất lòng, vỗ vai Cừu Địch:" Chuyện nguy hiểm nhất đã qua rồi, nền móng của bọn chúng đã bị quét sạch, bây giờ chúng chỉ còn đường ẩn nấp và lẩn trốn thôi. Tôi cần người có đầu óc và nhãn quang chứ không cần những kẻ liều mạng, gián điệp đấu gián điệp, nói chuyện binh đao chỉ là loại tầm thường nhất mà thôi."

" Nhưng tôi không biết đâu mới là mục tiêu." Cừu Địch cẩn thận đa nghi chứ không sợ nguy hiểm, chỉ cần biết phải làm gì, cho y một mục tiêu, y đủ kiên trì quyết tâm hoàn thành nó:

" Cho nên mới nói là chơi trò chơi gián điệp." Cục trưởng Trần bình thản nói:" Mục tiêu tiếp tới sẽ là diệt trừ tất cả mục tiêu, còn quy tắc là không có quy tắc nào hết. Cậu chắc là thích loại trò chơi này nhất nhỉ, vì một cô gái mà đánh người ta gãy răng. Tôi thấy cậu không phải là người thích chơi theo quy tắc đúng không, không giống học từ người cha cựu chiến binh của cậu."

"Tôi làm." Cừu Địch gật đầu chắc chắn:

Hai chiếc xe cấp cứu ra thẳng sân bay, chuyên cơ đã chờ sẵn, không chậm trễ chút nào, lao thẳng lên bầu trời đen kìn kịt.
Bình Luận (0)
Comment