Chương 186: Thay tướng đổi tướng khích tướng. (4)
Chương 186: Thay tướng đổi tướng khích tướng. (4)
" Đây là trưởng phòng Trần, người trên tổng cục từ Bắc Kinh tới, hỏi thăm tình hình của Cừu Địch." Đổng Thuần Khiết giới thiệu Trần Ngạo với hai người trong phòng:
Bao Tiểu Tam không cần biết là ai, thấy có người muốn tới gần Cừu Địch thì đưa tay ra ngăn lại, mắng:" Cậu ấy đã thành ra thế này rồi, các người còn định ép cậu ấy làm cái gì nữa? Có còn là con người nữa không? Các người còn muốn cậu ấy làm cái gì nữa đây? Cậu ấy thành ra thế này chưa thấy đủ à?"
Cảnh Bảo Lỗi kéo Bao Tiểu Tam lại, nhưng mặt lạnh lùng:" Cậu ấy ngay cả chúng tôi cũng không nhận ra nữa rồi, các anh đến thăm cũng vậy thôi, xin mời về đi."
Thái độ quyết liệt đó làm Trần Ngạo vừa bước tới giữa phòng lúng túng tiến lùi đều không được, Lão Đổng di lên trấn an, nói là lãnh đạo tới thăm hỏi, không có ý gì khác. Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam không quan tâm có ý gì không ngồi bên canh giữ như thú mẹ bảo vệ con, không rời nửa bước, đứng trước giường bệnh, xua đuổi không cho người khác tới gần.
Trần Ngạo bẽ mặt đành phải lùi ra ngoài, đứng trước cửa phòng bệnh, hắn vòng vèo nói:" Lão Đổng, chúng ta làm việc chung nhiều năm, xưa nay tôi luôn tôn trọng anh, cho dù xảy ra loại chuyện này ... Tôi hi vọng anh có thái độ chính xác."
Đổng Thuần Khiết lăn lộn cơ quan bao năm, còn trò gì mà hắn không biết giọng điệu này mở đầu cho chuyện gì, nghiêm túc đáp:" Tất nhiên rồi, trong cục có an bài gì?"
Trần Ngạo nói ngắn gọn:" Ngay lập tức giải trừ chức vụ tổ trưởng tổ hành động của anh, ngay hôm nay về Bắc Kinh."
" Vâng, tôi phục tùng mệnh lệnh tổ chức." Đổng Thuần Khiết đứng thẳng kính lễ:
Đới Lan Quân nãy giờ vẫn im lặng ở bên, trừ lúc nhìn về Cừu Địch với vẻ lo lắng ra thì không có chút cảm xúc nào, gần đây cô hiểu ra nhiều điều lắm, đó là thể chế cũng vô tình như gái điếm vậy, không bao giờ biết nhớ chuyện tốt của anh, xảy ra chuyện là phải có người gánh trách nhiệm.
" Cục trưởng Trần an bài đưa theo ba người bọn họ, xử lý thỏa đáng." Trần Ngạo chỉ ba người trong phòng bệnh:
" Tôi biết rồi, cám ơn." Đổng Thuần Khiết trả lời ngắn gọn:
" Tiểu Đới, cô theo tôi về tổ hành động, rút cảnh vệ nơi này đi, 23 giờ 20 phút sẽ có người tới đón, chú ý an toàn." Trần Ngạo vừa đi vừa nói:
Đới Lan Quân quay đầu lại nhìn phòng bệnh thêm một lần, cùng với cảnh vệ lặng lẽ theo sau Trần Ngạo đi mất.
Đổng Thuần Khiết giống như bị rút mất xương sống, suy sụp dựa lưng vào tường rồi cứ thế thả người trượt xuống đất, hai mắt thất thần. Y tá đi qua đi lại nhìn hắn với ánh mắt thương hại, cho rằng là người nhà của bệnh nhân mới mất, có người muốn tới đỡ, bị hắn xua tay ngăn lại.
Đầu óc hắn hỗn loạn, không còn suy nghĩ rõ ràng được nữa, làm hắn sụp đổ có lẽ không phải vì chức vụ bị giải trừ, mà vì vụ án hắn khổ công theo đuổi nhiều năm, cuối cùng mọi nỗ lực trôi theo dòng nước. Hắn thề phải bắt được hung thủ, đến giờ vẫn chẳng thấy tung tích đâu, trong cuộc đọ sức không thấy được bằng mắt thường này, hắn đã thảm bại rồi.
Cả một bầu nhiệt huyết rút hết, Đổng Thuần Khiết thoáng cái già đi vài tuổi, Lưu Nhất Dân đã xanh mộ, Phí Minh vẫn nằm trong phòng cấp cứu, còn cả Cừu Địch tinh thần thất thường, tất cả những hi sinh đó đều do lỗi của hắn mà ra.
Két, tiếng cửa mở khẽ, Đổng Thuần Khiết quay đầu thấy khe cửa nhỏ, bốn con mắt đang nhìn hắn chằm chằm, hắn quay mặt đi che giấu bi thương.
" Chủ nhiệm Đổng, anh làm sao thế?" Cảnh Bảo Lỗi quan tâm hỏi một câu:
" Còn phải hỏi à, bị cái tổ chức máu lạnh vứt bỏ rồi, thằng ngốc."
Bao Tiểu Tam khịt mũi coi thường:
" Cậu đừng xát muối vào vết thương của người ta có được không?" Cảnh Bảo Lỗi không hài lòng mắng:
" Mày thấy hắn đáng được đồng tình à? Lúc vênh váo thì đuôi vểnh lên trời, giam hai chúng ta, chúng ta bảo hắn đưa Cừu Địch về, hắn lại đẩy cậu ấy lên tuyến đầu, giờ thành ra như thế này." Bao Tiểu Tam tìm được cơ hội báo thù rồi, giam hắn trong phòng bao nhiêu ngày như thế, hắn cũng suýt phát điên:" Đáng đời!"
Lão Đổng thở ra một hơi dài:" Nói đúng lắm, tôi đúng là đáng đời ... Sống trên đời này thật khó khăn, đáng lẽ các cậu không nên cứu tôi."
" Anh Đổng, để ý cái mồm cậu ta làm gì, xưa nay có nói được câu nào giống tiếng người đâu, thời gian qua bị giam trong phòng nên ấm ức thôi. Bỏ đi, cuộc sống tốt đẹp còn dài, còn bao nhiêu thứ chưa hưởng thụ, không phải vừa vặn thoát thân à, chúng ta về thủ đô lại ăn uống chơi bời, sao phải buồn chứ." Cảnh Bảo Lỗi khuyên nhủ:
" Về thôi, về thôi, buồn cái quái gì mà buồn, làm như to tát lắm ấy." Bao Tiểu Tam xát muối vào vết thương:" Tôi còn phải về làm việc, lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi rồi, lần sau có mời tôi cũng chẳng thèm dính vào."
Lão Đổng tức lắm, những chẳng lẽ chửi hai tên này, dù sao thì tức giận cũng tốt, lấy lại được chút tinh thần, không thèm để ý tới hai tên này nữa, nói chuyện Cừu Địch:" Lát nữa theo tôi về Bắc Kinh, về rồi đừng gây sự phá phách nữa ... Các cậu cứ yên tâm, tôi nhất định tìm bệnh viện tốt nhất, bác sĩ tốt nhất, cho dù có khuynh gia bại sản đi chăng nữa cũng phải trị khỏi bệnh cho Cừu Địch ... Cả đời này tôi chưa bao giờ nợ nần ai, chuyến đi này tôi nợ cả đời không trả nổi mất rồi."
Nói tới chuyện đau lòng, Đổng Thuần Khiết bắt đầu xụt xịt, nước mắt cũng chảy ra, hắn có lỗi với Đới Lan Quân, giờ lại có lỗi với Cừu Địch, nợ nần mỗi lúc một nhiều.
Hai người giao lưu ánh mắt trao đổi ý kiến rồi đỡ Lão Đổng lên, Bao Tiểu Tam định nói nhưng Cảnh Bảo Lỗi chặn họng hắn, hỏi Đổng Thuần Khiết:" Anh Đổng, anh có bao nhiêu gia sản?"
Câu hỏi bất ngờ làm Đổng Thuần Khiết ngớ người:" Hả?"
" Để tôi tính xem anh khuynh gia bại sản có đủ chữa bệnh cho Cừu Địch hay không?" Cảnh Bảo Lỗi nói:
Cứ nhắc tới tiền bạc là Bao Tiểu Tam hưng phấn ngay, chen vào:" Anh Đổng, không cần khuynh gia bại sản đâu, chia cho anh em chúng tôi một ít là đủ rồi."
" Liên quan gì tới các cậu, hai cậu nửa đầu chuyến đi thì chỉ ăn với uống, nửa sau còn được bao ăn bao ở ... Chúng tôi lỗ lớn trên người các cậu đấy." Đổng Thuần Khiết càng tức hơn, hai tên vô dụng, vậy mà còn dám mở mồm đòi hỏi:
" Cừu Địch đã thành như thế rồi, không biết anh phải tốn bao nhiêu tiền cũng không chữa khỏi ấy chứ.
Tôi giúp anh một ý thế này, bất kể là bao nhiêu tiền, trả dứt một lần luôn đi, tránh sau này dây dưa mãi không dứt."
Bao Tiểu Tam đưa ra chủ ý xấu:
" Cậu làm thế mà coi được à? Định vả vào mặt Lão Đổng tôi sao?"
" Vả cái gì mà vả, tôi giúp anh tiết kiệm tiền đấy."
" Cút, cút, cút sang một bên."
Tâm tư Lão Đổng hỗn loạn, dùng phương thức trực tiếp nhất giao lưu với Bao Tiểu Tam: