Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 515 - Chương 185: Thay Tướng Đổi Tướng Khích Tướng. (3)

Chương 185: Thay tướng đổi tướng khích tướng. (3) Chương 185: Thay tướng đổi tướng khích tướng. (3)

" Mẹ nó, không bị sợ tới thần kinh thác loạn mới là không bình thường!"

Hình ảnh liên tục từ hiện trường truyền về, còn cả video từ camera giao thông trên đường vành đai, toàn bộ cuộc truy đuổi được tái hiện. Vương Trác lẩm bẩm, nhìn hiện trường như thế, nội tuyến có bị kinh sợ cũng là chuyện bình thường, đừng nói người tự mình trải qua, người ở sau màn hình như hắn, xem từng đoạn video ngắt quãng thôi cũng thấy ướt tay rồi.

Nhất là giây phút cuối cùng khi xe lao ra khỏi đường vành đai với tốc độ cao như thế, khác gì nhảy từ nhả cao tầng xuống, sức ép tâm lý là vô cùng kinh khủng.

Tổng cộng có 23 chiếc xe liên lụy trong cuộc truy đuổi đó, tám người bị thương nhẹ, 3 người phải đưa vào viện cấp cứu, nhưng không tới mức nguy hiểm tới tính mạng.

Dù thế nào cũng đủ để cảnh sát giao thông tới hình sự thức trắng đêm rồi.

Gần như cùng một lúc, Đoàn Tiểu Đường, Dương Dũng, Lý An Quý và tay súng vô danh mất mạng, manh mối từ đây bị cắt đứt. Phí Minh và nội tuyến may mắn sống sót. Đây rõ ràng là một kế hoạch dày công tính toán, một đòn sấm sét, cho dù nội tuyến còn sống có chút tì vết ngoài dự liệu, nhưng nội tuyền cơ hồ là con rối bị thao túng lệnh tới đâu biết tới đó, còn những kẻ biết được tình huống thì đã chết sạch rồi.

Rốt cuộc đối phương sao có thể làm được, kế hoạch có thể sắp đặt, nhưng thời cơ vừa vặn thế này, chẳng lẽ ... Nghĩ tới đó sống lưng hắn ớn lạnh.

Đới Lan Quân được lệnh tới sân bay đón người từ trong cục tới, mặc dù tin báo về tình trạng của Cừu Địch khiến trong lòng cô như có lửa đốt, nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh. Máy bay hạ cánh đúng 22 giờ, cô và công an sân bay tới tận dưới cầu thang, người tới là Trần Ngạo, mặt mày âm trầm không nói không rằng, chỉ trừng mắt với Đới Lan Quân một cái rồi lên xe tới bệnh viện.

Phí Minh là quân át chủ bài của Trần Ngạo, được hắn tốn công đào từ bên bộ đội đặc chủng qua, lúc rảnh rỗi thì làm công tác huấn luyện, lúc có nhiệm vụ thì mặc giáp ra trận, chỉ huy hơn hai mươi lần truy lùng bắt giữ, chưa từng thất thủ. Vậy mà lần này trúng hai phát đạn sống chết chưa rõ, Trần Ngạo không giận sao được.

Ở trên xe, Trần Ngạo xem báo cáo tình hình trực tiếp qua PDA bảo mật, vừa nghe Đới Lan Quân trình bày vắn tắt tình hình trong tổ. Ba nơi đồng thời xảy ra sự cố, đều trong tình huống không có phòng bị, may mà Phí Minh liều mạng cứu được nội tuyến. Có điều bên họ giờ chỉ có một cái thi thể cháy xém, chẳng cung cấp được bao nhiêu tin tức. Trần Ngạo tới đây là để phối hợp với sở công an tỉnh, đem chứng cứ phạm tội có được liên quan tới Đoàn Tiểu Đường bàn giao với công an, công an cũng đang truy bắt lâu la của Đoàn Tiểu Đường khắp nơi.

Không ăn thua, ầm ĩ lên thế này thì mọi chuyện đã quá muộn rồi, vằn đen trên trán Trần Ngạo càng lúc càng đậm, ném chiếc PDA sang bên, thở dài:" Thật không ngờ đối phương ra tay tàn nhẫn chuẩn xác tới mức đó ... Hiếm thấy. Phí Minh bây giờ thế nào rồi?"

" Khi tôi tới thì anh ấy đang cấp cứu, trúng hai phát súng, tình hình hiện thời ra sao thì tôi không rõ." Đới Lan Quân báo cáo:

" Làm bừa, đúng là làm bừa mà, tốn bao nhiêu công sức mới bồi dưỡng ra được một tinh anh thế này, Lão Đổng lại đem đi bảo vệ một tên nội tuyến à? Không biết dùng người ... Ài, Phí Minh cũng thật quá ngay thẳng, không biết xử lý linh động chút nào." Trần Ngạo tiếc nuối lắm:

Đới Lan Quân nghe mà khó chịu vô cùng, hiển nhiên trong mắt lãnh đạo, giá trị nội tuyến không là gì so với nhân viên tinh anh, nắm đấm siết chặt, không nói không rằng.

Trần Ngạo nói tới đó mới sực nhớ:" Nội tuyến sao rồi, sao cậu ta lại phán đoán ra được Đoàn Tiểu Đường sẽ bị diệt khẩu. Chẳng lẽ tổ hành động các cô không dự kiến được chút nào à?"

" Khi điện thoại báo về thì tổ đột kích đã trên đường hành động rồi." Đới Lan Quân nén giận nói:

Đúng lúc ra tay bắt người thì nghi phạm đồng loạt bị thủ tiêu, đây là việc vô cùng nghiêm trọng, Trần Ngạo tức giận vô cùng:" Rõ ràng nội tuyến đã biết gì đó mà không báo cho chúng ta ... Đã tra hỏi y chưa, rốt cuộc làm sao y biết được?"

Đới Lan Quân giọng đều đều đáp:" Nội tuyến trải qua nguy hiểm, tinh thần có chút thất thường, xuất hiện hậu di chứng, sợ hãi không tiếp xúc với ai, không cách nào giao lưu được."

Chậc ... Trần Ngạo chỉ còn biết vỗ trán, lần này phái ra tiểu tổ tinh anh nhất trong tay hắn, kết quả không được như ý.

Thấy Đới Lan Quân tinh thần không tốt, Trần Ngạo còn cho rằng cô lo sợ bị trách phạt, trấn an:" Lỗi không phải của cô, tôi có nhận báo cáo trong tổ, nói cô có nhiều phân tích phán đoán chính xác, đóng góp cho vụ án. Đáng tiếc, chúng ta không có được một chỉ huy xứng tầm."

Đới Lan Quân hơi ngẩn người, cô đã đoán ra được điều gì rồi, chỉ "vâng" một tiếng. Trần Ngạo rất hài lòng, hắn thích thủ hạ biết giữ đúng phận sự như thế.

Khi xe tới gần bệnh viện thì nhận được tin tức mới, Phí Minh đã qua cơn nguy kịch, giữ được mạng rồi, nhưng tin xấu đi cùng tin tốt, vẫn còn đang trong phòng điều trị tích cực, vẫn còn phải phẫu thuật lần nữa. Hai người lòng như lửa đốt vào bệnh viện, Đổng Thuần Khiết đứng ngoài phòng ICU, Phí Minh vừa rời bàn mỗ, mặt mày trắng bệch, bị mặt nạ dưỡng khí che mất quá nửa. Nhân viên thực địa xông pha súng đạn ở bên ngoài, bất kể là sống hay chết đều hồ đồ, chẳng nói trước được điều gì cả.

Trần Ngạo đứng im lìm trước phòng bệnh, nhìn Phí Minh qua gương, hiện thời có lo cũng chẳng làm gì được nữa:" Người kia đâu?"

Nghe giọng điệu của hắn cứ như Phí Minh thành ra thế này là lỗi của Cừu Địch vậy, Đổng Thuần Khiết cau mày:" Tinh thần mất khống chế, vừa mới được tiêm thuốc an thần ngủ rồi."

Trần Ngạo vẫn chưa cam tâm:" Đưa tôi đi xem!"

Đổng Thuần Khiết đi trước dẫn đường, xuống tầng ba, phòng bệnh được canh phòng rất nghiêm. Có điều vừa đi qua cửa nhìn thấy hai người ngồi bên giường bệnh, Trần Ngạo không vui:" Sao có người không liên quan ở đây, anh làm việc tùy tiện quá rồi đấy Lão Đổng."

Đổng Thuần Khiết giải thích:" Đó là hai chàng trai cùng cậu ấy ở Nam Cương về."

Trần Ngạo chỉ xem ảnh, chưa từng gặp người thật, đối với hắn mà nói thì đây ba kẻ làm việc tiêu cực, phung phí bao nhiêu tiền bạc, giờ làm hắn tổn thất một viên mãnh tướng, tất nhiên là hắn khó chịu.
Bình Luận (0)
Comment