Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 514 - Chương 184: Thay Tướng Đổi Tướng Khích Tướng. (2)

Chương 184: Thay tướng đổi tướng khích tướng. (2) Chương 184: Thay tướng đổi tướng khích tướng. (2)

Đồng Thuần Khiết chưa kịp phân bua thì nước bọt của Bao Tiểu Tam đã phun đầy mặt rồi, nói xong còn vung tay muốn đánh, may mà Từ Phái Hồng ở gần kịp chặn lại, gọi cảnh vệ đi cùng khống chế cả hai người. Lão Đổng lau nước bọt, bực không để đâu cho hết:" Ai nói là Cừu Địch bị thương hả? ... Sao cô không nói rõ ràng cho bọn họ biết?"

Hắn đang nói Đô Hàn Mai, Đô Hàn Mai thấy oan quá:" Tôi vừa tơi, mới nhấn mạnh điều lệ bảo mật cho họ, cái khác đã kịp nói đâu."

" Đừng có mà lừa chúng tôi, các người giam chúng tôi bao nhiêu ngày, tôi chưa tính sổ với các người đâu." Bao Tiểu Tam thấy nơi này đông người, muốn la hét lên cho cả thiên hạ biết: " Cừu Địch làm sao rồi?"

" Các cậu thả hắn ra, nếu còn lên cơn, có tin tôi còng lại tống giam luôn không? Cừu Địch đang yên lành, bị thương cái gì, còn nhốt các cậu lại là để bảo vệ các cậu ... Vì bảo vệ Cừu Địch, đồng chí bên trong đó trúng hai phát đạn, không biết có cứu được hay không ... Ở tầng ba ấy, tự đi mà xem, các cậu trông coi ba người bọn họ, dám bỏ trốn thì xử lý như nghi phạm." Đổng Thuần Khiết cũng nổi khùng, rống lên đá Bao Tiểu Tam mấy phát, làm khí thế của Bao Tiểu Tam suy hẳn:

Nghe nói Cừu Địch không sao cả, nằm trong kia là người không liên quan, Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi không thèm để ý nữa, chẳng thèm xin lỗi hay quan tâm có chuyện gì, vội vàng theo Đô Hàn Mai và cảnh vệ lên tầng ba:

" Cái quái gì thế, rốt cuộc là sao chứ? Cừu Địch nếu không làm sao thì sao thấy nó, người ta vì nó mà bị thương mà, thế nào có cũng phải đợi bên ngoài chứ ..." Bao Tiểu Tam bị làm cho hồ đồ rồi:

" Cậu ấy bị hoảng sợ, thần chí không được bình thường, gặp ai cũng sợ hãi, không nói chuyện với ai cả, cũng không thể tiếp cận, còn tự rút ống truyền dịch ra, cứ tìm cách bỏ chạy, nói có người muốn giết mình ... Không còn cách nào khác, chúng tôi mới đành gọi các cậu tới ..." Đô Hàn Mai áp giọng xuống giải thích, khả năng Cừu Địch trải qua chuyện đấu súng truy sát, tinh thần kích thích quá lớn, kết quả là sụp đổ:

" Không thể nào, nói linh tinh, thần kinh thằng đó làm bằng thép đấy, chỉ có thằng đó làm người khác sụp đổ thôi." Bao Tiểu Tam không tin:

Cảnh Bảo Lỗi cũng thấy đây là chuyện hoang đường:" Trên đời này làm gì có chuyện gì khiến Cừu Địch sợ tới mức đó được chứ!"

Tới đây thì Đô Hàn Mai không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ bỏ qua, thoát chết trong cuộc đua sát truy sát và đấu súng, không hề hưng phấn như trong phim, mà là chuyện chạm tới lằn ranh sinh tử. Với người bình thường mà nói, sẽ là ác mộng cả đời, cô còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện, nhưng biết hôm nay pháp y còn bận rộn hơn cả bệnh viện.

Đi vào gian phòng được canh gác nghiêm ngặt, Đô Hàm Mai liền chùn bước, nội tuyến từ khi được cứu về, thần chí liền thất thường, cứ thấy người là la hét đừng giết tôi. Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi vừa đi vào nghe thấy tiếng thét chói lọi, tiếp đó là tiếng kêu kinh hoàng của Cừu Địch:" Đừng tới đây, đừng giết tôi ... Tôi không biết, tôi không biết gì hết ..."

Đô Hàn Mai đi chậm lại vài bước, lát sau mới vào, chỉ thấy Cừu Địch rúm ró trong góc phòng, ngươi run lên từng cơn. Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi thì đùng đùng nổi giận chạy ra, Cảnh Bảo Lỗi giận tới tím mặt:"

Một người khỏe mạnh là thế, vậy mà bị các người dày vò thành ra thế này, tôi phải tố cáo các người."

" Chuyện này không bồi thường là không xong với chúng tôi đâu." Bao Tiểu Tam mặt như đi đánh nhau:

" Bồi thường cũng không xong, cậu ấy còn trẻ như thế, nửa đời còn lại sống thế nào? Các người còn lương tâm không hả?" Cảnh Bảo Lỗi suýt ra tay với Đô Hàn Mai, cảnh vệ phải vào phòng:

" Cơ cấu liên quan phải dưỡng lao lo ma chay cho cậu ta, chúng tôi tống tiền cũng cứ các ngươi mà đòi."

Bao Tiểu Tam làm ầm ĩ:

Dù Đô Hàn Mai tiếp xúc với nhiều nghi phạm, tố chất tâm lý cũng tốt, vẫn bị hai người họ luân phiên pháo kích, tuôn ra từng tràng lời ô uế làm tức tới không đáp nổi câu nào.

Tổ hành động cơ hồ đã toàn thể hành động rồi, Vương Trác trông nhà không ngừng tiếp nhận hình ảnh, video từ khắp các nơi truyền về, tin tức dồn dập, hiển nhiên một mình hắn không xử lý xuể nữa, toàn là cơ mật, chẳng thể giao cho ai, phải nhanh chóng sàng lọc, tổng hợp, phân tích báo cho đồng đội.

Lý Tiểu Chúng gửi về báo cáo pháp y hiện trường nơi Đoàn Tiểu Đường chết, trong báo cáo nói, Đoàn Tiểu Đường trong tình huống không hề có sự phòng bị, bị một phát súng bắn từ gáy xuyên qua trán. Xung quanh đều có khách thuê phòng, vậy mà hắn chết một cách vô thanh vô tức không ai hay biết gì, hung thủ chẳng những là người thân quen với nạn nhân, hơn nữa còn là cao thủ, toàn bộ camera giám sát giao thông dọc đường không phát hiện ra bất kỳ nhân vật khả nghi nào.

Trương Long Thành tới vành đai ba, hắn từ hiện trường theo pháp y đến trung tâm pháp y, đợi lấy được cáo giám định. Trong vòng chưa tới 20 phút, hai chiếc xe truy đuổi nhau hơn 40 km, tốc độ thấp nhất cũng là 120 km/giờ. Chiếc xe jeep kia xô vào rào chắn ngăn cách gây lật xe phát nổ, thi thể bị cháy xém, nhưng cuối cùng xác định nguyên nhân cái chết là do trúng đạn, đầu đạn đã lấy được. Khi hiển thị trên máy vi tính của Vương Trác, hắn ngay lập tức nhận ra đó là súng tiêu chuẩn của An ninh quốc gia, súng lục QSZ-92, bắn ra đạn 9 mm, một phát vỡ toang đầu.

Hình như không đúng lắm, xe đang đi với tốc độ cao như thế, làm sao có thể xoay người bắn về phía sau trúng mục tiêu như vậy được, thông thường chỉ là bắn hú họa cho kẻ truy đuổi chùn chân thôi.

Nghi vấn vừa nổi lên thì Vương Trác nhận được báo cáo kiểm tra chiếc Audi, chép miệng liên hồi, toàn thân xe trúng đạn lỗ chỗ, xe nát thành đống linh kiện rồi, mé phải men theo thân xe bị biến dạng hết, lúc lao xuống dưới nếu không có bãi cát mềm ở bên sông thì e là biến thành đống sắt vụn, người bên trong chết chắc.

Nhìn cái xe là đủ đoán ra được tình huống khi đó kinh hoàng thế nào, cũng phải cảm thán cho ý chí sinh tồn của con người, trúng đạn, lại còn va chạm mạnh, vậy mà Phí Minh vẫn cầm cự được tới khi xe cấp cứu tới. Ngược lại cũng trong cái xe đó, nội tuyến kia chỉ xước xát chút da thịt, đúng là kỳ tích.
Bình Luận (0)
Comment