Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 52 - Chương 52: Đặc Sản Đương Địa.

Chương 52: Đặc sản đương địa. Chương 52: Đặc sản đương địa.

Mông y là loại thầy thuốc đặc thù chỉ có ở vùng tái ngoại, bọn họ sở trường chữa bệnh bằng châm cứu, thảo dược và xoa bóp, nghe nói nguồn gốc lịch sử là sản vật do triều Hán và Hung Nô giao lưu với nhau, lại thêm vào sinh hoạt ở nơi này nên còn am hiểu thú y, biết bí pháp của Tát Mãn giáo, lại còn biết bói toán gọi hồn.

Bọn họ là sự tồn tại thần bí mà đặc thù ở nơi này, cái trấn nhỏ như trấn Truân Binh tất nhiên là không có Mông y, muốn tìm họ phải tới thành phố lớn hơn.

Ba người ngồi xe khách đi hơn 40 km lên thành phố Bắc Ninh, đây chỉ là thành phố nhỏ, quy mô dân số chưa tới một triệu người, bán nông canh, bán du mục, ngoài rìa thành phố có rất nhiều túp lều của người Mông Cổ, bọn họ vẫn duy trì lối sống như tổ tiên ngàn đời, tạo nên phong cảnh độc đáo hiếm thấy ở nơi khác.

Chỉ đi chừng mười ngày thôi, về với cuộc sống hiện đại mà tưởng chừng như xa cách cả đời người rồi, có điều ba người họ không đi chơi, nên phải dằn lòng xuống, tìm kiếm quảng cáo trên di động, tới khu lều của người Mông hỏi chuyện, tốn nửa ngày trời được một lái xe taxi nhiệt tình một nhà Mông y rất nổi tiếng đương địa.

Khi Cừu Địch tìm được tới nơi thì đó là căn nhà bề ngoài không tệ, tuy ở trong ngõ nhưng có sân rộng, nhà xây ba tầng, chứng tỏ kiếm khá lắm, khách khứa ngồi chờ đầy ngoài sân vườn, xem ra cũng có vẻ uy tín.

Mông y ở trong nội địa toàn bọn lừa đảo, nhưng ở đây yên tâm, thuốc đến bệnh trừ, ấy là lời lái xe taxi nói như thế, chẳng biết có ăn tiền chở khách tới không, nhìn mặt thật thà lắm.

Bọn họ lại đợi thêm nửa ngày nữa mới được gọi vào, vừa mới qua cửa, bên trong không ngờ khác hẳn, trang trí như túp lều Mông Cổ vậy, gặp một ông già da nhăn nheo như vỏ cây, đang nắn xương cho người ta, chỉ nghe rắc một cái, người bệnh la lên, thế là nắn khớp hàm trở lại cho người ta rồi.

Đợi người bệnh đó trả tiền rời đi, Cừu Địch cảnh cáo Bao Tiểu Tam không được nói, sau đó thì thầm với Cảnh Bảo Lỗi gì đó, mặt mày Cảnh Bảo Lỗi hưng phấn lắm. Bao Tiểu Tam nhìn cái biết ngay không phải chuyện gì hay ho, Cừu Địch lại không nói với hắn, cứ dứt khoát kéo tới trước mặt Mông y.

Ông già đó ăn mặc theo kiểu Mãn Thanh, ngồi trên tấm thảm lông cừu, phía trước có cái bàn gỗ, hoa văn cổ mà mộc mạc, hỏi thẳng:" Bệnh gì?"

" Hắn có bệnh, không phải tôi." Cừu Địch chỉ Bao Tiểu Tam rất miễn cưỡng bị y kéo ngồi xuống:

" Thì tôi hỏi cậu hắn bệnh gì?" Mông y hỏi:

" Dạ ... Thủ dâm quá độ, xuất tinh sớm, không làm được việc kia." Cừu Địch mặt mày buồn bã nói:

Mông y ngớ người, nếp nhăn giãn ra, xuất hiện nụ cười. Mấy thanh niên này tới đây làm gì, ông ta đã hiểu.

Bao Tiểu Tam mặt đỏ như gấc chín, đang định chửi Cừu Địch thì bị Cừu Địch ấn xuống, mắng át đi:" Có gì mà phải xấu hổ, nói cho thầy thuốc biết, có bệnh phải chữa sớm để đến lúc muộn rồi thì hối không kịp."

" Tao, tao đã bao giờ ... Ái ái." Bao Tiểu Tam vẫn muốn kháng cự, không ngờ bị Cảnh Bảo Lỗi véo hông, đau chảy nước mắt, thầm chửi thằng ái nam ái nữ nhéo đau như đàn bà đấy:

Cảnh Bảo Lỗi giữ chặt Bao Tiểu Tam:" Thầy thuốc, chuyện này cậu ta xấu hổ không nói ra, mong thông cảm."

Bao Tiểu Tam bị một trái một phải kẹp vào giữa, nói gì cũng vô ích, thực sự trông rất giống có chuyện không nói ra khỏi mồm.

" Hiểu rồi, các cậu muốn loại thuốc đó, có điều chàng trai này, đó là loại thuốc nặng đấy. Ai cũng biết đó là đặc sản của đất Mông chúng tôi, khách tới nơi này du lịch đều muốn xin một chút mang về, thuốc đúng là hiệu quả, nhưng không thay thế được chữa trị ..." Vị Mông y này vẫn xem như là có chút lương tâm, nói cả một tràng kiến thức y khoa, sau đó lấy ra một cái chai nhỏ hơn chai sữa chua cả trẻ con một chút, đưa cho Cừu Địch, dặn dò:" Mỗi lần ba giọt, hòa vào rượu uống trước ba mươi phút, chớ dùng quá liều, hại thân."

Bao Tiểu Tam nhịn, cắn răng mà nhịn, cho tới khi trả tiền xong xuôi, ra tới ngoài cửa thì hắn hết nhịn nổi nữa, mặt đỏ bừng bừng đá Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi:" Bọn chó, ai xuất tinh sớm, bố mày kim thương bất đảo, một đêm chiến tám em có tin không? Hai đứa mày đứng lại ..."

Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi cười khùng khục bỏ chạy, Bao Tiểu Tam vừa đuổi vừa chửi, khách khứa đợi ở sân được một phen cười chết thôi ...

Dù thế nào thì cũng xong việc rồi, thứ bọn họ mua là xuân dược, một đặc sản cực kỳ nổi tiếng ở nơi này, tên gọi Dâm Dương Hoắc, là vị thuốc chính mà rất nhiều thứ xuất dược ắt phải có. Theo như truyền thuyết nói là dê đực chơi dê cái, dâm dịch chảy ra trên mặt đất, sau đó sinh ra loại cỏ, gọi là Dâm Dương Hoắc. Luyện tinh chất của loại cỏ này đem dùng, nghe đâu có thể biến nam liệt dương thành mãnh nam, biến liệt nữ thành dâm phụ.

Thuốc đã tới tay, ba người không nấn ná ở thành phố Bắc Ninh, mà về ngay trấn Truân Binh, bắt đầu làm việc.

Kiếm lấy hai chai rượu của bà nương bán tạp hóa đầu ngõ thuê trọ, ở nơi này thường uống loại rượu trắng chất lượng kém, Cừu Địch dùng ống tiêm bơm thuốc vào. Thế là một chai xuân dược sản xuất cẩu thả đã được hình thành, chỉ là nắp trai có một cái lỗ không che mắt được người ta.

" Giả quá mức, còn tệ hơn bọn làm hàng giả." Bao Tiểu Tam nhìn tay nghề thủ công của Cừu Địch cũng không chấp nhận nổi:

Cừu Địch cũng không biết làm sao:" Chẳng lẽ còn phải đi đầu tư máy đóng nắp chai à?"

Vấn đề này chưa xong, Cảnh Bảo Lỗi đã bới ra vấn đề khác:" Tạm thời chưa nói tới trình độ gia công đồng nát của cậu, cậu căn bản không quen người trong bếp, làm sao tặng rượu cho họ? Làm sao đảm bảo họ sẽ uống rượu ngay? Hơn nữa cái thứ thuốc này rốt cuộc có tác dụng hay không còn chưa biết, giờ thuốc giả bán đầy rẫy đó thôi."

" Nói phải!" Cừu Địch gặp khó rồi:" Giải quyết từng cái một vậy, Tam Nhi, mày uống vài ngụm xem nào."

Bao Tiểu Tam giãy nảy như đỉa phải vôi, sống chết không chịu:" Không chơi, uống phải thuốc giả còn đỡ, chẳng may có tác dụng, tao lên cơn động dục thì tìm ai mà phát tiết?"

Cừu Địch quay sang nhìn Cảnh Bảo Lỗi, Cảnh Bảo Lỗi rùng mình, không để Cừu Địch mở mồm đã chạy mất, tên này cái gì cũng dám làm.

Bao Tiểu Tam chừng là thấy ở một mình với Cừu Địch quá nguy hiểm, cho nên cũng chạy theo, còn không quên bỏ lại một câu:" Đồ do mày làm, sao mày không uống đi!"
Bình Luận (0)
Comment