Chương 53: Mưu hèn kế bẩn.
Chương 53: Mưu hèn kế bẩn.
Thế là trong phòng chỉ còn lại Cừu Địch với hai chai xuân dược sản xuất tùy tiện, cái thứ này đến chính y cũng không dám thử, nhấm một chút thôi cũng không dám, nghe đám hán tử trong trấn hay bốc phét về thứ này, nói uống một ngụm thôi có thể cùng bà nương tác chiến ba ngày. Cừu Địch không tin, nhưng chiến đấu một đêm rồi nằm ba ngày thì rất có thể, thuốc càng mạnh thì hậu quả càng lớn mà.
Lãnh Nghệ nhìn hai cái chai thở ngắn than dài, trong đầu nghĩ hơn mười kế không ăn thua, xem ra làm gián điệp phá hoại cũng chẳng phải dễ dàng ...
Thế là lại một ngày vô ích trôi qua.
Lại tính mưu một ngày, Cừu Địch nhốt mình trong phòng không ra ngoài, theo như y nói phải nghiền ngẫm gian kế hại người, chả hiểu nghĩ thế nào mà cơm cũng không đi ăn, Cảnh Bảo Lỗi mang về cho y. Hai người thấy Cừu Địch cứ ngây ra nhìn hai chai rượu xuân dược tự sản xuất, cười trộm rời đi.
Quản Thiên Kiều không hiểu Cừu Địch bị làm sao, tóm lấy Bao Tiểu Tam tra hỏi, biết nguyên cớ thì đỏ mặt mắng cả ba vô sỉ làm bừa. Cảnh Bảo Lỗi cũng thấy chuyện này quá khùng, thuốc quý như thế, chạy lên tận thành phố mới mua được, tốn hơn 400 đồng, chẳng may không hiệu quả có mà lỗ lớn.
Bao Tiểu Tam không sốt ruột gì cả, theo như hắn nói, trong số những người giao hàng, Cừu Địch chính là thằng khốn nạn nhất, hắn chính vì không chơi lại được Cừu Địch cho nên mới kết bạn với y. Cho nên mọi người đừng lo, cứu người có nghìn cách, nhưng hại người có tới vạn cách cơ, quan trọng là phải biết dùng đầu óc, nhìn hai người là biết không được rồi, kém cả tôi.
Suốt cả một ngày dài, rốt cuộc cũng hẹn được bà chị linh cảm, Cừu Địch tinh thần khoan khoái từ trong phòng đi ra, tay xách theo hai chai rượu xuân dược sản xuất bậy bạ, an bài như sau: Theo dõi những người làm việc ở bếp, đợi khi nào bọn chúng ra ngoài uống rượu thì ra tay.
Cừu Địch và Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi mật mưu nửa ngày, xét thấy nguy hiểm không cao, Cảnh Bảo Lỗi liền quyết định giúp một tay.
Nói làm là làm, Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi luân phiên nhau canh ở cửa sau nhà khách phim trường, rình rập đám công nhân vận chuyện ở đây.
Phải nói cuộc sống nhỏ của đám người này không tệ chút nào, ban ngày thì được nhà khách bao ăn, buổi tối kết bạn đi uống rượu. Ngày đầu tiên không có cơ hội, ông chủ độc ác bắt mọi người tăng ca, ngày thứ hai không có cơ hội, ông chủ độc ác vẫn bắt tăng ca ... Ngày thứ ba rốt cuộc không phải tăng ca nữa, mấy đại hán vai u thịt bắp sau khi xong việc, không lâu sau tụ tập ở nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, hô hào chuốc rượu nhau.
Không một ai chú ý, Bao Tiểu Tam, Cửu Địch, Cảnh Bảo Lỗi đã bám sát phía sau lưng bọn họ. Cảnh Bảo Lỗi nhìn chai rượu trong tay Cừu Địch mà bất an, tay nghề thực sự quá tệ hại, dùng ống tiêm bơm mấy lần mới xong, đâm ra nắp lõm cả vào, dù có đánh tráo với rượu của nhà hàng, chưa nói khó đánh tráo, mà tráo rồi người ta cũng nhìn một cái là ra ngay.
" Xem ra không được đâu, đột ngột quá, chúng ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng." Cảnh Bảo Lỗi nhát gan muốn rút lui tính toán kỹ hơn:
" Đợi chuẩn bị kỹ càng thì chuyện gì cũng muộn rồi." Cừu Địch kiên quyết chấp hành kế hoạch, sau đó vẫy tay đưa rượu cho Quản Thiên Kiều, bảo cô chở đợi, thế là hành động gián điệp đê tiện nhất lịch sử chính thức mở màn ...
Thực ra nghiêm khắc mà nói nơi bọn họ đang ở còn chưa qua Trường Thành cho nên không tính là tái ngoại, nhưng ẩm thực thì đã không khác gì, đặc biệt là cách uống rượu. Quanh năm sống dưới hoàn cảnh hoang vui, cát bụi, nhiệt độ khắc nghiệt, nam nhân nơi này từ khi sinh ra đã mê rượu, cứ rảnh rỗi lại lôi chai rượu ra nhâm nhi đã thành chuyện thường nhật.
Bọn họ uống rượu tưng bừng ở đại sảnh, chơi oẳn tù tì uống rượu, thắng giám sát người thua uống sạch, chẳng mấy chốc mà con dê hết sạch. Hồ Diễm Hồng rất ghét đám người này, ăn uống thì lâu la, mồm thì oang oang, mỗi lần tới là lại khiến những khách khác không muốn vào ăn, như hôm nay cũng thế, vốn có mấy bàn đang ăn, bọn họ vào một cái là khách khác mau mau tính tiền rời đi.
Mà đám này vì sao cứ phải tới đây ăn uống, đương nhiên là vì cô chủ quán xinh đẹp chứ sao.
Uống tới lúc ngà ngà say rồi, thi thoảng hứng lên còn trêu ghẹo Diễm Hồng, bị Diễm Hồng lườm cho, cả đám lại cười rộ lên. Cứ thế chơi đùa ăn uống vui vẻ thì xảy ra chuyện, bên ngoài có tiếng đánh chửi nhau, có vẻ như là hai người xung đột, người này chửi người kia, người kia vung tay tát, tát qua tát lại bôm bốp.
Ở cái nơi này đánh nhau là chuyện quá sức bình thường, căn bản không ai thèm để ý, không ngờ hai người kia đùn đẩy đánh nhau thế nào mà đánh nhau cả vào nhà hàng, còn có một người can ngăn. Tên da đen đẩy người can ngăn ra, đá cho tên cao một phát, chửi mắng:" Uổng cho tao coi mày là anh em, mày lại nhân lúc tao không có nhà trêu ghẹo bạn gái của tao à?"
Tên cao đáp lại một đấm:" Cái gì mà bạn gái của mày, cô ấy đã nhận lời làm bạn gái mày đâu, dù nhận rồi thì ... bố mày trêu ghẹo đây thì làm sao?"
Người can ngăn liên tục "bình tĩnh"," đừng đánh nhau", nhưng chẳng ích gì, hai tên kia đều khỏe hơn hắn, lại đang lên cơn điên, ai mà ngăn cho nổi? Bất thình lình tên cao đạp một phát vào ngực tên đên, tên đen loạng choạng lùi lại, rầm, va ngay vào bàn của mấy tên đại hán đang uống rượu tới cao hứng.
Thôi gây họa rồi, cú va chạm làm một đĩa thức ăn rơi xuống đất, chai rượu đổ lênh láng ra bàn. Cả đám vỗ bàn đứng bật dậy, mắt đỏ ngầu nhìn tên đên Cừu Địch, trong cái miệng râu ria phun ra hơi rượu nồng nặc:" Thằng chó này là ai? Muốn chết à?"
" Đánh chết con mẹ thằng chó này đi." Người khác sắn tay áo lên, lộ cánh tay lực lưỡng:
Bao Tiểu Tam quay đầu chạy ngay tức thì, cảnh này khác quái gì tự đi đầm đầu vào đàn gấu chó đâu cơ chứ, đám người vây quanh Cừu Địch có quá nửa cao hơn y nửa cái đầu, thể hình thì càng không cần phải nói nữa, vóc dáng Cừu Địch đem so với bọn họ thì quá nhỏ bé, chỉ biết thầm cầu phúc cho người anh em thôi.