Chương 54: Xuân dược phát uy. (1)
Chương 54: Xuân dược phát uy. (1)
Hồ Diễm Hồng ở sau quầy, cô nhận ra Cừu Địch, nhưng chẳng hề có ý định can thiệp, thậm chí còn khoanh tay dựa vào tường, như đợi xem trò hay.
" Ấy ấy, các anh , các chú ... Đừng đánh, đừng đánh ..." Cừu Địch nâng tay đỡ một cú đấm, bốp một phát tê mất nửa cánh tay, tiếp ngay đó lại một cú bạt tai, lực đạo mạnh tới mức muốn xô văng cả y đi:
Đỡ được cả, thân thủ thằng này hơi bị khá, làm bao cát giải trí được, mấy tên đại hán hơi rượu bốc lên, tốt quá, đang buồn không có chuyện gì đây.
Cừu Địch cuống cả lên, nói gấp:" Đừng, đừng, bàn này do tôi trả ... đừng đánh, đừng đánh, hiểu lầm, hiểu lầm thôi ..."
Vừa nghe thế thì cơn giận của đám đại hán uống rượu rẻ tiền nguôi đi đôi chút, kiếm được một bữa ăn thì tốt quá rồi.
Cừu Địch tranh thủ hô lên:" Chị Diễm Hồng, thêm thịt dê cho bàn này đi, thêm hai món ăn nữa, món gì thì chị cứ xem mà làm, nhanh nhanh nhé!"
" Ừ, được, được, lên ngay đây!" Diễm Hồng chẳng quan tâm chuyện ai trả tiền, nghe thấy gọi thêm món là hớn hở đi vào bếp:
Đám đại hán thấy vớ bở rồi, không lên tiếng nữa, nhìn chằm chằm Cừu Địch, à thằng này ở vùng ngoài tới, dễ bắt nạt thôi. Còn chưa kịp lên tiếng, Cừu Địch như chột dạ, quay sang mắng Cảnh Bảo Lỗi đứng đần mặt ở cửa:" Đứng đó nhìn làm gì, mau đi mua cho các chú vài chai rượu ngon ... Đi nhanh về nhanh."
Thằng này biết điều quá, thôi chẳng cần dọa nó làm gì nữa, cả một đám đánh một người cũng chẳng hay ho gì. Chẳng mấy chốc Cảnh Bảo Lỗi cầm hai chai rượu chạy vào, Cừu Địch đích thân nhận lấy, tay che phần nắm, vặn một cái cực kỳ hào sảng ném nắp đi, thế là sơ hở gì cũng không còn nữa.
Thành công rồi, qua được rồi, Cảnh Bảo Lỗi vừa sợ vừa mừng, tim đập điên cuồng, sợ không khống chế được nét mặt để lộ tẩy, từng bước từng bước lui ra ngoài.
Chai rượu còn đầy nguyên trông mới tinh nữa, ai mà có thể nghi ngờ gì được chứ? Cừu Địch cứ thế đàng hoàng rót đầy chén, mặt tươi cười, nói năng hết sức vừa tai. Món ăn nóng hổi lại đưa lên rồi, đám đại hán kia cũng hào sảng, không truy cứu nữa, bảo Diễm Hồng lấy thêm cốc:" Nào huynh đệ, uống một chén!"
Thôi chết, trăm tính ngàn tính không tính tới nước này, Cừu Địch làm sao dám uống thứ rượu đó. Diễm Hồng đã mang cốc ra, đám này uống rượu bằng cái cốc to như cái bát, rượu đổ đầy luôn, uống chừng này xuân dược vào thì còn gì là con người nữa. Cừu Địch mặt tái me tái mét, tay cầm cốc rượu mà run, lòng thầm cầu mong thuốc mình mua được là thuốc giả, nếu không phải tìm thằng ái nam ái nữ Cảnh Bảo Lỗi mà phát tiết.
Chết tôi rồi! Chết tôi rồi! Cừu Địch không biết làm sao từ chối cốc rượu này, y mà không uống đám người kia nghi ngay, chắc là vờ uống nhân lúc hỗn loạn nhỏ ra ...
Chát!
Một cánh tay trắng trẻo vung lên tát Cừu Địch một phát, văng cả cốc rượu đi. Quản Thiên Kiều bỗng từ đâu chạy vào đấm đá Cừu Địch:" Anh có còn là nam nhân nữa không? ... Cái thằng lưu manh đó trêu ghẹo em, vậy mà anh mặc kệ à? Anh là thằng hèn ..."
Một người đánh, một người lùi, Cừu Địch lúng túng đưa tay che chắn, Quản Thiên Kiều như hổ cái, à không kích cỡ này chỉ như mèo thôi, cào cắn liên hồi. Đám đại hán thấy có trò vui cười hô hố, Cừu Địch cuống cuồng vừa chịu đòn vừa móc tiền ra trả Diễm Hồng, rối rít xin lỗi đám đại hán, sau đó bị cô bé nhỏ nhắn kia đuổi đánh khỏi nhà hàng.
Toát cả mồ hôi, suýt chút nữa là phải uống thứ kia rồi, chạy qua chỗ rẽ vào ngõ nhỏ, Cừu Địch thở phào. Quản Thiên Kiều chạy sau đột nhiên có đôi tay giang ra ôm lấy, cô hết hồn bị người ta ôm cứng, ngực dán vào người đó, còn may nhìn ra đó là Cừu Địch, đá ngay một phát vào ống đồng:" Anh chưa uống mà đã điên à?"
Cừu Địch buông tay nhảy lò cò úi á, cười ngượng ngập, vừa rồi mừng quá mà, em gái này phản ứng cũng nhanh cứu y một mạng, không thì vừa rồi y nguy mất.
" Uống rồi, uống hết cả rồi." Cảnh Bảo Lỗi đứng canh ngoài nhà hàng nhìn thấy đám đại hán kia căn bản không nghi ngờ gì, lại nốc rượu tì tì liền hưng phấn chạy về báo tin. Loạng choạng chạy vào ngõ, chẳng để ý tình hình kỳ lạ của hai người kia, Cảnh Bảo Lỗ kích động hô:" Uống rồi, ai cũng uống, hết một chai rồi."
Cừu Địch né tránh ánh mắt sắc như dao của Quản Thiên Kiều, cười nói:" Giờ trông cậy hết vào số thuốc kia, nếu mà có tác dụng, ngày mai anh em vợ của Tông Bằng Trình chắc chắn sẽ thiếu người."
Theo phương án bọn họ sắp đặt, đám người kia uống một bữa rượu, sau đó về nhà, hì hục cả đêm, không tin sáng hôm sau còn dậy được mà làm việc. Có chỗ trống là bọn họ có cơ hội thực thi rồi. Lúc này tới ngay cả Cảnh Bảo Lỗi chính trực nhất cũng bị trò ác này làm kích động tới máu chảy rần rật.
Một tiếng sau, đám người đó vẫn hô hào ăn uống, khỏe thật đấy ...
Hai tiếng sau, mẹ nó, ăn uống không giảm ...
Đám người đó uống đúng là khỏe thật, sáu người uống tới tám cho rượu trắng nồng độ cao, uống hết sạch, vậy mà vẫn loạng choạng tìm về được tới nhà. Đám Cừu Địch đi theo một người, thấy hắn chân nam đá chân xiêu đi qua khu dân cư cũ xây dựng lộn xộn, tới một cái viện tử đập cửa, quát thảo bà nương trong nhà ra mở cửa. Sau đó một phụ nữ người Mông cao lớn đi ra, vừa mắng chửi vừa đỡ hắn vào nhà.
Sau đó bốn người rón rén đi tới bên chân tường ngồi xuống, loại nhà làm bằng đất nện này hiệu quả cách âm không hề tốt.
Năm phút sau, trong nhà im phăng phắc, Bao Tiểu Tam thì thào:" Hả, ngủ rồi à?"
Mười phút sau, trong nhà vẫn không thấy động tĩnh, Cảnh Bảo Lỗi phán đoán:" Hay là thuốc giả, chẳng may uống vào hại người thì sao?"
Lại thêm mấy phút nữa, chỉ có tiếng gió lùa qua ngõ nhỏ, phát ra tiếng rít rợn người, Cừu Địch xoa xoa tay, mất kiên nhẫn:" Loại chuyện này phải lúc tỉnh táo mới được, uống nhiều quá ngủ lăn quay ra thì còn làm nên cơm cháo gì nữa ... Mấy trăm đồng của tôi."
" Ai bảo mày tỉnh mới làm được, dù uống nhiều, lần mò trong đêm cũng tìm thấy chỗ ..." Bao Tiểu Tam khẳng định, như sợ hiểu lầm, quay sang giải thích với Quản Thiên Kiều:" Kiều, không phải anh dùng rồi đâu, anh xem phim thôi."