Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 55 - Chương 55: Xuân Dược Phát Uy. (2)

Chương 55: Xuân dược phát uy. (2) Chương 55: Xuân dược phát uy. (2)

Trong bóng tối mấy tiếng cười khúc khích, Cừu Địch đột nhiên thấy lưng nhói một cái, quay đầu lại, y ngửi thấy mùi thơm thơm, không phải là mùi nước hoa. Quản Thiên Kiều ở gần trong gang tấc, cảnh cáo y không được nói to, rõ ràng thằng Tiểu Tam nói to hơn, vậy mà em gái này lại nhéo mình, thật vô lý.

Nhưng phải nói vừa nãy trong tích tắc nguy cấp, Quản Thiên Kiều xông vào giải cứu, khiến Cừu Địch phải có cái nhìn khác về cô, trước kia y luôn hoài nghi cô gái này, vậy mà người ta lại cứu mình khỏi bàn thua trông thấy, chân thành nói:" Cám ơn cô, lúc đó không có cô ra mặt, e là tôi không đi được."

" Đó đâu phải là ra mặt, đi cùng các anh phải gọi là mất mặt." Trong bóng tối Quản Thiên Kiều đáp như thế, sau đó lại cười rúc rích, chứng tỏ năng lực tiếp nhận của cô gái này không tệ:

Lại đợi thêm một lúc nữa, vẫn không thấy động tĩnh gì hết. Xem ra là thuốc có vấn đề thật rồi, Bao Tiểu Tam lẩm bẩm chửi, thời buổi này còn tin được ai nữa không? Cả người Mông thật thà cũng lừa đảo.

Đêm khuya gió to, trời mỗi lúc một lạnh, Quản Thiên Kiều không chịu được nữa, giọng bắt đầu run run rồi, lúc ra ngoài cô không mặc đủ ấm, mọi người lòng nguội lạnh, chuẩn bị về nhà trọ thì bất thình lình ...

" A - a -"

Một tiếng nữ nhân kêu dài, liên tục phấn khích, cao vút từ trong nhà truyền ra, sau đó vẫn kêu, tiếp tục kêu ... Kêu liên miên, tiếng kêu xen lẫn sung sướng và đau đớn đó làm chó nhà bên bị kinh động.

" Gâu gâu gâu ... À ú ú ú ú ..."

" Gâu gâu ... Ú ú ú ú ..."

Chó ở đây nhiều con lai sói, ngửa cổ tru lên thành bản giao hưởng, náo nhiệt vô cùng.

Chẳng cần nói cũng biết đó là thứ âm thanh gì, bốn người có tật giật mình, không dám ở lại nghe, lom khom người trong ngõ tối mà chạy, cố gắng nhịn cười, men theo chân tường chạy về. Thế rồi dọc đường lại nghe thấy ở nhà nào đó, tiếng nam nữ giao hợp to tới mức truyền ra cả ngoài đường, trong đêm tối nghe hết sức rõ ràng.

" A ... A ... A ..." Tiếng rên rỉ như khóc như đau như sướng, vang vọng trời đêm của tiểu trấn, cả bốn đứng thẳng người lên, chạy vội về nhà.

Vốn Bao Tiểu Tam định mời Quản Thiên Kiều sang ăn mừng thắng lợi, bị cô đá một cái đau điếng, chạy về phòng đóng sầm cửa lại.

Sáng hôm sau, đường phố lại náo nhiệt, những quán bán đồ ăn sáng lại bày ra như mọi khi, khách hàng vẫn nườm nượp, chỉ khác là mọi người có thêm câu chuyện để hỏi nhau: Đêm qua nhà ai đánh bà nương thế, nửa đêm còn nghe thấy.

Chân tướng không ai biết, đoán chừng người biết còn đang nằm thẳng cẳng kia. Chuyện này dẫn tới hậu quả trực tiếp là giám đốc Mã, Mã Khai Hoang của bộ phận ẩm thực nhà khách trố mắt. Mặt trời lên tới ba cây xào rồi, đội xe vận chuyển đã quay về rồi, có tới mười một người xin nghỉ phép, trong đó có hai đôi vợ chồng cùng không đi. Hắn phái người tới nhà hỏi, người đi hỏi thăm đều quay về nói, cảm nặng, không rời giường được.

Nghe vậy giám đốc Mã nổi trận lôi đình, rống lên:" Thứ chó má, đi thông báo, nếu còn không tới thì sau này khỏi cần tới nữa."

Mỗi ngày làm cơm hộp là công việc vô cùng cực nhọc, thiếu đám tráng hán kia thực sự là không làm nổi, được một lúc thì người đi thông báo gọi điện về:" Ông chủ Mã, không phải bọn họ giả bệnh đâu mà thực sự là không tới được, nằm im không xuống nổi giường."

Theo như lời kể thì bệnh nặng lắm, cả hai vợ chồng phờ phạc nằm đó, khách cũng không tiếp được.

Ông chủ Mã không rảnh để quan tâm nguyên nhân cả đám nhân viên cùng lúc bị cảm, chạy ra ngoài sân, nhìn mấy cái xe hàng lớn mà lo. Công việc này nhìn thì đơn giản, nhưng không phải ai cũng chịu làm, người trong trấn thà chạy tới phim trường phơi nắng kiếm tiền công hàng ngày chứ không chịu làm công việc đều đặn ở đây. Hắn gọi điện liên hệ với Hách Lai Vận muốn điều động người tới, đang nói chuyện thì mắt sáng lên, trùng hợp quá, mấy cái thằng vài ngày trước tới tìm việc đang đeo ba lô đi về phía bến xe ngoài trấn, có vẻ là định đi.

Tất nhiên là làm quái gì có trùng hợp ở đây, bọn họ đã đeo ba lô đi mấy vòng rồi, đang chửi thầm tên giám đốc Mã ngu xuẩn, mãi không phát hiện.

" Này, này, lại đây ..." Ông chủ Mã đuổi theo gọi lớn, lần này mới thực sự để ý, vóc dáng của Cừu Địch và Bao Tiểu Tam rõ ràng là người có thể làm việc nặng:" Không phải các cậu đang tìm việc à?"

" Không tìm được nên đi đây." Cừu Địch rầu rĩ nói:

" Vậy thì đi theo tôi, tôi kiếm việc cho mà làm." Ông chủ Mã mừng lắm, phất tay một cái ra hiệu người ta đi theo, cứ tưởng vậy là xong, ai ngờ chẳng ai đi theo, quay đầu hỏi:" Làm sao thế?"

" Nếu là mấy việc lặt vặt thì thôi, không bằng đi sớm, ở một ngày đã mấy chục đồng." Cừu Địch lắc đầu:

" Phải làm mười ngày nửa tháng thì bọn tôi mới làm cơ." Bao Tiểu Tam bổ xung:

Ái chà, mấy thằng bé này thật thà quá, ông chủ Mã rất thích:" Không sợ thiếu việc dài hạn, chỉ sợ các cậu không làm nổi thôi, nếu làm được thì cứ làm."

Ba người theo ông chủ Mã đi vào sân sau nhà khách, sân cực rộng, đỗ tới bốn xe hàng lớn, tài xế chở hàng trong đêm đều đã đi ngủ. Xoang xoảng, cánh cửa sắt khoang sau cao bằng mấy người mở ra, toàn là những bao tải gạo, xếp chặt tới nóc.

Ông chủ Mã phất tay:" Rỡ hàng, một xe trả ... Một trăm!"

Giá cả như thế là đã nâng lên rồi đấy, hiệu quả cũng có ngay, Cừu Địch phất tay: Lên!

Cảnh Bảo Lỗi nhảy lên thùng xe chuyển bao tải, Cừu Địch và Bao Tiểu Tam thì nối nhau vác bao tải vào bếp rộng mấy trăm mét vuông. Làm việc hăng hái tới mức làm ông chủ Mã đứng giám sát hối hận không thôi, đúng là nhìn nhầm rồi, hai chàng trai này là một đôi súc sinh sinh nhầm cơ thể người mà, vận chuyển nửa xe hàng mà không thèm nghỉ chút nào, đem so với đám đại hán trong trấn thì hơn đứt. Cái đám đó à, cứ bê được một bao tải là mất mấy phút trêu ghẹo đám bà nương trong bếp, hở ra tí là kiếm đủ cớ lười.

Thế này là cả nhà đều vui rồi, ông chủ Mã nhìn mấy chàng trai làm việc tích cực mà không đành lòng, còn sai người mang tới ba chai nước khoáng, cái loại bên ngoài bán một đồng một chai, dặn dò ba người họ, buổi trưa cứ ăn ở đây, ăn thoải mái, ăn được bao nhiêu cứ ăn.

Đương nhiên phía sau còn kèm theo một câu: Ăn khỏe vào còn làm việc tiếp ...
Bình Luận (0)
Comment