Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 56 - Chương 56: Biết Chút Manh Mối. (1)

Chương 56: Biết chút manh mối. (1) Chương 56: Biết chút manh mối. (1)

Mùa hè năm nay mưa nhiều, rời Bắc Kinh hơn một trăm kilomet, địa phận huyện Hương Hà, liên tục nhiều ngày trời âm u rồi, sương mù mờ mịt bao phủ quanh thành phố huyện, tạo ra quang cảnh mờ ảo nên thơ.

Phồn hoa có cái lợi của phồn hoa, vắng vẻ cũng có ưu điểm của vắng vẻ, ví dụ như lúc này, đứng trên ban công của một căn nhà dân xây dựng ở lưng chừng núi, phóng mắt nhìn ra xa, sông Hương Thủy chạy xuyên qua thành phố, rất nhiều nơi của huyện thành vẫn còn giữ nguyên được dáng vẻ cũ của thế kỷ trước, nhà không hề cao, người không hề nhiều. Thành phố nhỏ tựa như bị nhấn chìm trong cây cối xanh ngắt, những tòa kiến trúc cao tầng vươn lên tựa hồ chỉ điểm xuất cho màu xanh đó.

Trong cơn mưa nhỏ miên man, thâm chí có thể thấy được những chiếc ô hoa nho nhỏ, chẳng biết cô gái nào che ô đi dạo dưới cơn mưa, đó là một thứ phong tình đã biến mất từ lâu ở thành phố lớn.

Trong hoàn cảnh tĩnh lặng đó, hít thở không khí trong lành, người ta quên đi chuyện lừa lọc gian trá của cuộc sống, cũng tạm thời bỏ xuống những so đo tính toán thường nhật.

Tạ Kỳ Phong cũng như thế, hắn thích không khí chốn thôn quê, hoặc nói cách khác hắn thích bầu không khí yên tĩnh thanh bình này. Đại bộ phận thời gian trong năm hắn đều sống ở huyện thành nhỏ này, ngay cả những doanh nhân gia sản cực lớn trong giới cũng được hắn giới thiệu tới đây mua nhà, thi thoảng tới cảm thụ phong cách sinh hoạt biệt thự thôn quê của Âu Mỹ.

Điện thoại đã kêu suốt từ nãy tới giờ, Tạ Kỳ Phong không định nhận máy, sau vài lần gọi, biến thành tiếng động xánh xạch của giấy chạy ra khỏi máy fax. Quãng thời gian này mà có chuyện gì thì ắt là liên quan tới tình hình ở tái ngoại rồi, đa phần chuyện kinh doanh ở công ty được Tạ Kỳ Phong giao cho Lữ Thiên Tư quản lý. Bà chị béo đó là thổ địa của thủ đô, rất thích tìm thú vui trong công việc.

Hắn thong thả quay trở lại phòng khách, xé tờ fax do Đường Anh gửi tới, việc mà hắn giao, hôm nay đã có hồi âm.

Đó là thông tin chi tiết về mấy người Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, vốn là không cần đâu, nhưng mà biểu hiện đáng kinh ngạc của bốn người khiến Tạ Kỳ Phong hứng thú. Cái tiểu trấn tái ngoại trong mắt Tạ Kỳ Phong mà nói thì chẳng khác nào chỗ man hoang, ai tồn tại được ở nơi ấy đều đáng khâm phục cả, huống hồ họ lại còn mang về thành quả điều tra rất có giá trị.

Trước khi đọc nội dung trên tờ fax, Tạ Kỳ Phong nhắm mắt lại, hắn cũng có suy đoán của mình về Cừu Địch, hẳn là anh chàng học hành không ra gì, kiểu học sinh cá tính, không bị gò bó bởi quy củ, trong nhà phải vất vả lo liệu cho vào trường đại học hạng ba nào đó kiếm lấy tấm bằng vậy.

Không phải Tạ Kỳ Phong chê bai gì, mà hắn phân tích dựa vào hành vi đứng ra chất vấn người tuyển dụng mà rút ra.

Thường loại học sinh có vấn đề như thế ra ngoài xã hội luôn sống tốt hơn học sinh ngoan, thành tích tốt. Tất nhiên chỉ vẻn vẹn là giỏi vùng vẫy tầng thấp thôi, chứ vươn lên cao thì không mấy khả năng.

Suy nghĩ xong Tạ Kỳ Phong mở mắt ra xem kết quả.

Cừu Địch, nam, 25 tuổi, dân tộc Hán, tốt nghiệp chuyên ngành văn học tiếng Hán, khoa Trung Văn, đại học Sơn Đông, trong thời gian ở trường nhận được phần thường ... Tạ Kỳ Phong trố mắt, hoàn toàn trái với dự liệu của hắn, Cừu Địch là đội trưởng đội bóng đá trường, được vinh dự sinh viên ưu tú, cán bộ sinh viên gương mẫu ...

Cho dù những giải thưởng trường học không có nhiều giá trị ngoài xã hội, nhưng cho thấy Cừu Địch không phải thứ học sinh cá biệt như hắn nghĩ, ngược lại, bất kể là học tập, thể thao, công tác trường, y đều cực kỳ ưu tú, nói cách khác y đứng trên đỉnh kim tự tháp, là con thú đầu chuỗi thức ăn.

Nếu những thứ kia chưa đủ, Tạ Kỳ Phong nhìn thấy một thứ làm hắn bị sốc.

Đảng viên ... năm thứ hai Cừu Địch đã trở thành Đảng viên rồi, hắn xem kỹ hơn, người điều tra hiển nhiên rất có kinh nghiệm, bổ xung thêm một dòng, toàn bộ khoa của Cừu Địch, cho đến khi tốt nghiệp vào Đảng cũng chỉ có ba người thôi, hai người kia vào năm cuối.

" Một cán bộ Bolshevik ưu tú như thế, làm sao lại sa sút tới mức này?"

Tạ Kỳ Phong không kìm được thốt lên, thực sự rớt mắt kính rồi, hắn từng trải qua năm tháng tràn ngập mộng tưởng, máu trong tim luôn cháy bỏng. Nhưng người từng ở địa vị càng cao khi rơi xuống thấp kém thì càng trở nên tồi tệ, vậy hành vi hôm đó của Cừu Địch là sự bất mãn với xã hội? Không, không, hắn thấy mình nên suy nghĩ sâu hơn, đó không phải bất mãn, chàng trai đó hẳn là người theo chủ nghĩa lý tưởng ...

Thật đáng tiếc, cậu ta không có bệ phóng để bay cao, đại đa số người mang lý tưởng lớn như thế trong cuộc sống này sẽ kết thúc với sự tầm thường và lời than thân trách phận.

Tạ Kỳ Phong thở dài lần nữa bỏ qua lý lịch của Cừu Địch, sau đó lại không xem đáp nán, nhắm mắt hồi ức người thứ hai, Bao Tiểu Tam.

Hắn nghĩ, đây hẳn là thằng nhãi hư hỏng không giữ quy củ, hơn nữa hắn dám khẳng định là không sai, từ video hôm tuyển dụng có thể nhìn ra, đây là người sống rất thực tế thực dụng, nếu không thì chẳng sống chết đợi một bữa cơm miễn phí.

Mở giấy ra đối chiếu đáp án, Tạ Kỳ Phong lại thất vọng, suy đoán không hề chuẩn xác, đáp án vẫn nằm ngoài dự liệu của hắn. Cái tên này có ghi chép xử phạt trị an hai lần, một lần do đánh nhau, lần còn lại là làm phe vé ở bến xe khách phía tây. Có lý lịch thế này, cả đời Bao Tiểu Tam coi như vô duyên với những công ty xĩ nghiệp đàng hoàng rồi.

Tạ Kỳ Phong xem tiếp, Bao Tiểu Tam có bằng tốt nghiệp của chi nhánh Tín Dương của Đại học Dự Bắc, là một trường học loại ba, bằng hàm thụ, không có ghi chép ở trường, cũng không có đánh giá nào khác. Theo như nhận định của Đường Anh thì cái bằng có giá trị cực thấp này là ... Được mua.

Đúng là đánh giá sai rồi, tên này không phải là thứ học sinh cá biệt, mà là loại vô học luôn cơ. Tạ Kỳ Phong sờ trán, thời buổi bây giờ mua bằng không hiểm, nhưng hiếm ở chỗ có người dám cầm loại bằng đi mua này đến công ty chính quy ứng tuyển.

Hắn ném hồ sơ này qua bên, cảm giác giống như bị trêu đùa.
Bình Luận (0)
Comment