Chương 57: Biết chút manh mối. (2)
Chương 57: Biết chút manh mối. (2)
Người thứ ba, Cảnh Bảo Lỗi, người này rất đơn giản, ánh mắt u buồn, đôi mày nhíu lại, chữ ký đẹp đẽ, lý lịch nộp cho thị trường nhân tài còn có một bản phiên dịch bằng tiếng Anh. Tạ Kỳ Phong nhận định đây là người có tố chất tốt nhất trong bốn người, hẳn xuất thân từ một giao đình gia giáo, được giáo dục bậc cao, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà lại sống bất đắc chí.
" Quái, lại sai rồi ..."
Tạ Kỳ Phong kinh ngạc thốt lên, những tư liệu này tìm được thông qua đồng nghiệp các nơi, người làm nghề điều tra thương vụ, thông tin họ nắm được không kém gì hệ thống hộ khẩu của cảnh sát, nhưng không tìm được thông tin về gia đình của Cảnh Bảo Lỗi ...
Thật ra cũng có đấy, quan hệ xã hội duy nhất của Cảnh Bảo Lỗi là bà nội, nhưng đã qua đời. Trừ thông tin đó ra, hồ sơ của hắn trắng bóc như tờ giấy, chỉ có ghi chép từng học ở học viện âm nhạc tây nam, ngoài ra có thêm vài bức ảnh trên mạng. Trong ảnh Cảnh Bảo Lỗi đang chơi đàn ca hát ở tàu điện ngầm, được chính hắn đăng lên trang QQ cá nhân, ảnh đi kèm với dòng trạng thái: Nếu tôi không dũng cảm, ai sẽ kiên cường thay tôi?"
" Đều là người có quá khứ!"
Tạ Kỳ Phong cảm khái đặt tờ fax xuống, hồi lâu sau mới nói một câu như vậy, thực sự là ngoài dự liệu của hắn quá nhiều. Nhớ tới mấy người bạn xa cách cả ngàn dặm, hắn tim kiếm danh bạ di động, lúc chuẩn bị bấm số thì lại suy nghĩ rồi đổi ý.
Vì Tạ Kỳ Phong thường ngày ít ở công ty, khiến cho nhân viên đều cảm thấy hắn thần bí, giao lưu luôn mang theo chút khẩn trương, vì vậy hắn lên QQ, gửi tin nhắn cho Đường Anh.
" Tôi đã nhận được fax rồi, có thông tin khác cứ nói với tôi bất kỳ lúc nào." Hắn gõ dòng chữ như thế:
" Vâng!" Đường Anh trả lời rất nhanh, cho thấy cô đang online:
Tạ Kỳ Phong nghĩ một lúc lại gõ thêm một dòng:" Chuyện này do cô phụ trách, có thể tiến hành phân tích theo thông lệ với mô hình thương nghiệp của trấn Truân Binh rồi, quan trọng là tìm ra điểm mấu chốt, đó là yêu cầu của khách hàng."
" Vâng, tôi đang tiến hành." Đường Anh trả lời:
Tạ Kỳ Phong vẫn chưa yên tâm lắm, nhắc thêm một câu:" Không cần thúc giục quá gấp, chuyện này có thể làm từ từ, thong thả dẫn dắt, dù sao chúng ta cũng không nắm rõ tình hình bên đó, nóng vội sẽ hỏng việc."
" Tôi không thúc giục, họ đã vào được công ty Bằng Trình rồi, phương thức rất kín đáo."
Rất nhanh đã có câu trả lời làm Tạ Kỳ Phong phải há hốc mồm, nào đã được bao lâu đâu? Kết quả này làm hắn chấn kinh, bật dày từ ghế sô pha, gọi điện cho Đường Anh.
" Rốt cuộc làm sao bọn họ vào được Bằng Trình, cô có nắm bắt được chi tiết không? Kể cho tôi xem nào.
Giọng của Tạ Kỳ Phong rất hưng phấn, nhiều năm qua thứ có thể khiến hắn có cảm giác này không nhiều, mấy chàng trai đó vào nghề nhanh như vậy, là điều hắn không ngờ tới.
Chân tướng thực ra chẳng có gì đáng chấn kinh hết.
Một ngày rỡ hàng hai xe gạo, đã thế còn phải đem số gạo chất thành đống đó vào nồi, lượng công tác lớn như thế mà không dọa nổi ba chàng thanh niên ngoại lai. Ông chủ Mã vừa kinh ngạc vừa phân phối nhiệm vụ mới, làm luôn cả phụ bếp. Đừng có nghĩ đây là công việc nhẹ nhàng, muốn làm ra mấy nghìn suất cơm hộp, đồng nghĩa là phải dùng tới mấy chục bao tải khoai tây, rau cải, cùng với lượng thịt lợn tính theo đơn vị số con.
Con người là loại động vật xã hội với bản tính bắt nạt những con ngoài đàn, cho nên ba chàng thanh niên ngoại lai hết sức vinh hạnh bị người đương địa dùng như gia súc.
Thật kỳ, ba chàng trai đó lại luôn vui vẻ, ai bảo gì cũng làm, không tỏ ra khó chịu gì hết, còn làm nhiệt tình, đâm ra đám hán tử hào sảng tái ngoại lại thành ngại ngùng, không bắt nạt họ nữa, quan hệ đôi bên tốt lên nhanh chóng.
Ông chủ Mã không tin đâu, sao lại có những chàng trai tốt vậy chứ, thế nên cố tình theo dõi, rốt cuộc một lần nắm được thóp rồi, nhìn thấy mấy thằng đó trộm đồ trong bếp. Hắn mừng lắm, có cớ rồi, phải cho mấy thằng nhãi đó một bài học, không ngờ cái thằng xấu xí với cái thằng đen đen lại đem chậu xương trộm trong bếp cho hai con chó ăn, nhìn chúng ăn còn vui hơn bản thân ăn.
Đến chó cũng thích mấy chàng trai đó rồi, còn được đặt tên là Đại Dương với Tiểu Dương nữa.
Nhìn hai chàng trai đó cho chó ăn, niềm vui đơn thuần lấp lánh trong mắt, ông chủ Mã đa nghi cũng bị chinh phục luôn.
Bảy giờ sáng, xe hàng đi trong đêm chuẩn bị tới nơi, rỡ hàng sẽ tốn hơn một tiếng.
Tám giờ bắt đầu chuẩn bị, gạo vào nồi, rau thịt lên thớt, mặc dù nấu nướng đều có máy móc đảo, nhưng mà cũng phải thái thành từng miếng nhỏ rồi cho vào. Cảnh tượng đó thực sự hùng tráng, thớt hai mặt, hơn bốn mươi đầu bếp, dao phay dày cả tấc chặt cộp cộp cộp hơn một tiếng đồng hồ, rau thịt thái ra đều đựng vào trong chậu, sau đó lại hất từng chậu vào nồi.
Hơn một tiếng sau lại phải bắt đầu chia cơm rồi, ở cái vùng khỉ ho cò gáy này vậy mà cũng làm việc theo dây chuyền chuyên nghiệp. Xới cơm, cho thức ăn, mỗi lần là năm mươi phút, vào đúng 11 giờ là phải xong xuôi tất cả để xuất phát. Nếu không chỉ muộn vài tiếng thôi, ông chủ Mã Khai Hoang sẽ mang xích chó tới, làm việc chậm chạp thì ăn đá, còn lười biếng lề mề thì ăn luôn xích chó vào người.
Đụ má nó, còn thảm hơn cả công nhân nô lệ của xã hội cũ. Cừu Địch cảm thán, hai nghìn năm trước Khuất Nguyên phu tử than thở dân gian nhiều gian khó, cho tới bây giờ cũng chẳng cải thiện.
Có điều hình như người nơi này còn thiếu giác ngộ nhân quyền hơn cả công nhân nô lệ xã hội cũ, bị ăn đòn cũng chẳng ai dị nghị gì, cùng lắm là lấy lòng nịnh nọt ông chủ vài câu.
Đặc biết là mấy ngày gần đây, phương thức giáo dục của ông chủ Mã thay đổi rồi, trước kia mở mồm ra chỉ đúng một câu " không muốn làm thì cút xéo", bây giờ thì thêm một câu " nhìn mà học mấy chàng trai kia làm việc thế nào, ai còn muốn lười biếng xin nghỉ với tôi thì xéo đi cho sớm."
Tấm gương được khen thưởng chính là Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi vừa mới được thăng chức lên công nhân vận chuyện chứ sao. Ba người họ đang bận rộn vận chuyện cơm hộp xếp từng thùng lên xe, ông chủ Mã đi qua, cả ba cùng cười lấy lòng. Ông chủ Mã cao hứng cười tới không khép miệng lại được, cổ vũ họ:" Làm việc cho tốt, mai này kiếm vợ cho các cậu rồi an gia lập nghiệp ở đây luôn."
Nhìn đi, người ta muốn tuyển rể tới trấn Truân Binh làm công nhân dài hạn rồi, một đám đầu bếp cười rộ lên, Bao Tiểu Tam cười ngốc nghếch, Cảnh Bảo Lỗi cười méo xẹo, còn Cửu Địch ấy hà? Nụ cười của y là vui vẻ nhất, y cũng là người làm việc hăng hái nhất.