Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 58 - Chương 58: Làm Tốt Được Thưởng.

Chương 58: Làm tốt được thưởng. Chương 58: Làm tốt được thưởng.

Thời tiết ở tái ngoại thực sự rất khắc nghiệp, đám Cừu Địch sáng sớm dậy đi làm thì trời lạnh buốt, nhiệt độ xuống tới 10 độ, thở ra khói trắng. Đến trưa một cái, ngày nào mát mẻ cũng tới 30 độ, còn không à, lên 36,37 độ là bình thường. Ôi chưa nói tới gió cát, chỉ riêng chênh lệch nhiệt độ này thôi đã khiến không ít du khách tới đây một cái là bệnh luôn, nằm bẹp giường tới khi rời đi.

Mà mùa hè tháng 7,8 ở trấn Truân Binh đã là lúc thời tiết dễ chịu nhất trong năm rồi, thế nên mới có nhiều đoàn làm phim kéo tới đây như thế. Đến tháng 9 là có thể có tuyết rơi rồi, tiếp đó sẽ là một mùa đông dài dằng dặc, ai chưa trải qua hai mùa đông xuân ở nơi này thì chưa biết tới hai chữ khắc nghiệt.

Ở chân tường sân rộng nhà bếp còn có vài mảng cỏ tươi, hai con chó thích chơi ở đó, trong sân có một cái cây tán rộng, là tròn xanh, chẳng hiểu sao nó sống được, ông chủ Mã cả ngày kê cái ghế tựa ở đó nằm xuống theo dõi công việc trong bếp.

Khi chất cơm hộp lên xe xong thì công việc ngày hôm nay coi như xong một phần rồi, nếu như không có yêu cầu đặt cơm đặc biệt nào thì sẽ tới chuẩn bị cơm tối, một đám đầu bếp cười nịnh nhìn ông chủ Mã trông đợi, hi vọng mình được chọn.

Phải rồi vừa xong xảy ra một chuyện không vui vẻ gì, liên quan tới chuyện tham ô, mỗi bữa bình quân hơn 4000 hộp cơm, mùa cao điểm từng có kỷ lục một ngày 18000 hộp cơm. Một vụ làm lớn như thế không thể nào có thể không có sơ hở, ai cũng biết phát cơm cho đám diễn viên quần chúng là công việc béo bở, chẳng may có tên nào ăn khỏe một suất không đủ bỏ tiền mặt ra mua, hoặc có khách lẻ mua một hai suất, như vậy sẽ rơi vào túi nhân viên tiêu thụ đi theo xe rồi.

Ngày hôm qua bắt được một người trong trấn, thu tiền của khách, không biết bị lái xe hay là người của ông chủ Mã mách.

Kết quả xử lý rất đơn giản, trở về đè xuống đánh một trận trước mặt mọi người, toàn bộ tiền công bị khấu trừ, tới người nhà tới nhận người cũng không dám nói một câu.

Người khác thì tất nhiên càng chẳng dại gì mà ho he, mấy vị trí đó công việc nhẹ nhàng mà kiếm được thêm tiền, vốn là thay đổi không có quy luật nào cả, bây giờ có chỗ trống, tức là có người thay thế rồi, ai lại đi bênh vực để mất phần của mình chứ?

Kỳ thực nơi này cũng tính là chốn công sở, chẳng qua là tàn khốc hơn một chút mà thôi, bị thôi việc không chỉ cuốn xéo mà còn ăn một trận đòn.

" Chuyện xảy ra hôm qua thế nào, mọi người đều biết rồi đấy. Lời không hay tôi nói trước, Ai mà chân tay không sạch sẽ giống Phùng Cẩu Tử thì đừng trách tôi đánh gãy cái chân chó của hắn. Nuôi một còn chó nó còn biết bảo vệ chủ, nuôi người quen rồi, nuôi ra thứ ăn trong rào ngoài ... Hôm nay thu phiếu chia hộp cơm có Lão Phó, Lão Thạch ... Ừ, Tam Nhi, Hắc Cầu, còn cậu tên là gì ấy nhỉ, Bảo Đản, cậu cũng đi."

Mã Khai Hoang điểm tướng xong ưỡn cái bụng phệ phất tay, xong rồi.

Hả? Mấy người Cừu Địch đều vinh quang được tuyển, y chính là Hắc Cầu. Nguyên do Cừu Địch luôn nhấn mạnh với người ta, y họ Cừu, đọc là QIU, không phải là cừu - Chóu trong cừu hận, kết quả ai cũng biết y họ QIU, thế là gọi y thành Hắc QIU tức là Hắc Cầu.

" Chuyện này ... Ông chủ Mã, công việc này trách nhiệm lớn lắm, để người khác làm gì, cái gì mà tiền cái gì gì nữa ... Khó lắm!" Cừu Địch ngại khó muốn từ chối:

" Vâng, thu sai là ăn đòn đấy ạ." Bảo Tiểu Tam cũng nói, hắn nói là thật, hắn không muốn đụng chạm vào mấy việc thu tiền:

Mã Khai Hoang cười to, vỗ vai cái thằng ngốc tới đáng yêu:" Đầu óc không tốt, thu nhầm là bình thường, tôi không trách cậu. Chỉ sợ là tâm địa không tốt, lúc đó sai thì không dễ ăn nói đâu ... Đi đi, coi như nghỉ ngơi chút, không thể ngày nào cũng quá vất vả."

Câu này làm Bao Tiểu Tam chột dạ, theo Cừu Địch lên xe, xe chạy uỳnh uỳnh trên con đường cát. Ba người ngồi trên khoang xe chứa đầy hộp cơm, nhìn qua hàng rào sắt, Cảnh Bảo Lỗi xúc động nói:" Tên Mã Khai Hoang đó không ngốc chút nào, nói chuyện có triết lý."

" Có phải hắn đã phát hiện ra chúng ta có vấn đề không?" Bao Tiểu Tam thấp thỏm:

" Không thể nào, hắn làm vậy là để cho người ta xem đấy, làm tốt thì có cơ hội. Đương nhiên cũng là cho chúng ta cơ hội." Cừu Địch trấn an:

" Oa, có phải là sắp đề bạt chúng ta, thăng chức thành đầu bếp rồi không?" Bao Tiểu Tam hưng phấn tức thì:

" Thằng ngốc, tao nói là người ta cho chúng ta cơ hội phạm sai lầm, sau đó tóm sơ hở của mày, không trả đồng nào, sau đó đánh mày một trận rồi cuốn xéo." Cừu Địch nghĩ, làm như vậy là phù hợp với con đường vận hành của mấy công ty nguyên thủy, hết thảy chi phí phải giảm tới mức cực hạn:

Cảnh Bảo Lỗi cười gian, Bao Tiểu Tam bực bội, mẹ nó chứ, làm việc ở nơi cứt chó này mà cũng bẫy người ta nữa.

Cừu Địch đột nhiên nắm lấy bàn tay trắng trẻo mịn màng của Cảnh Bảo Lỗi, Cảnh Bảo Lỗi hết sức thiếu tự nhiên rụt tay lại, Cừu Địch bật cười nói:" Cậu nghĩ tôi làm gì, bôi ít thuốc đi, tay cậu sắp thành móng chó rồi ... Tôi nói này Bảo Lỗi, cậu không phải là công tử gặp nạn đấy chứ, chỉ vác mấy bao tải gạo thôi mà bong da ra thế này à?"

Đâu chỉ vài bao chứ, mặc dù Cừu Địch và Bao Tiểu Tam đã gánh cho phần công việc nặng nhất, Cảnh Bảo Lỗi vẫn chịu khổng nổi cường độ công việc lớn như thế, có điều hắn kiên cường lắm, không kêu ca gì cả, cắn răng mà làm.

Ý chí có thể cầm cự, nhưng thân thể thì không, chứ còn không à? Đôi tay hắn chỉ mấy ngày thôi đã không còn giống tay nữa, mấy chỗ đóng vẩy, chỗ thì tím, chỗ thì đỏ, thêm vào không khí hanh khô của tái ngoại, mu bàn tay mấy chỗ nứt ra rồi. Cừu Địch lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, là thuốc mỡ chống nẻ, thoa lên tay Cảnh Bảo Lỗi.

" Ra ngoài mấy năm, tôi đã không quen với loại tâm tình cảm động này rồi." Cảnh Bảo Lỗi tự giễu, gương mặt đẹp trai tới yêu nghiệt vì cảm động mà thành xấu hổ:
Bình Luận (0)
Comment