Chương 59: Kinh doanh lũng đoạn.
Chương 59: Kinh doanh lũng đoạn.
Xe đưa cơm là xe cũ, chẳng biết của hãng nào nữa, xe nơi này vỏ nọ ruột kia có mà đây, cải tạo bừa bãi, miễn cưỡng đi được thôi chứ đừng mơ nơi tính năng nào khác như giảm xóc gì đó, ngồi trên đó muốn long óc ra ngoài luôn.
Đường xá ở nơi này thôi rồi, đa phần không tồn tại thứ gọi là đường, chỉ có chỗ đi được và không đi được thôi. Cũng may từ trấn Truân Binh tới mấy khu du lịch xung quanh đường cũng tạm ổn.
Bao Tiểu Tam nhìn Cừu Địch xoa thuốc cho Cảnh Bảo Lỗi, tranh thủ thời cơ trêu chọc:" Này Bảo Đản, nói xem, có một nam nhân khiến cậu xúc động, cảm giác như thế nào?"
" Ừ, cảm giác khá tốt." Cảnh Bảo Lỗi thành thật nói:
" Cậu chịu được công việc này thì cũng khá lắm đấy, đừng nghĩ mình quá kém. Cha tôi từng nói với tôi, khổ nạn khi còn trẻ, chính là tài phú mai sau, đợi khi nào con học được cách sử dụng tài phú này, con sẽ thấy vô cùng vui mừng." Cừu Địch ngồi xuống bên cạnh Cảnh Bảo Lỗi, làn da vốn đã đen, tới nơi này lại càng đen hơn, đôi khi khó mà biết được cảm xúc của y:
Câu này có vẻ làm Cảnh Bảo Lỗi đồng cảm, lẩm bẩm:" Cha cậu nói hay lắm, rất có tầm nhìn."
" Ha ha ha, cậu thấy vậy hả, cha tôi luôn nói là đi đôi với làm, thế nên từ khi lên đại học, ông ấy không cho tôi một đồng nào luôn, tôi phải tự kiếm tiền ăn tiền học, nên tính ra tôi tích lũy được nhiều tài phú lắm, mỗi tội chưa biết lấy số tài phú ấy ra dùng, tới giờ vẫn là dân cùng khổ." Cừu Địch cười tự trào:
Cảnh Bảo Lỗi nhìn Cừu Địch, thấy y không giống đang nói đùa, không khỏi sinh ra ý nghĩ, cái gia đình gì mà dạy con cái kiểu khác người như thế, nói một câu an ủi:" Không phải xưa có câu, trời định cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy sao? Nói không chừng sau này cậu làm nên việc lớn."
Hai người nói chuyện khá có cấp bậc làm Bao Tiểu Tam không xen vào được, đợi bọn họ ngừng nói rồi, nghiêm túc nhìn Cảnh Bảo Lỗi:" Thực ra mày sai rồi, tao không biết ông trời có ý gì với Cừu Địch, nhưng tao dám khẳng định khổ cực của mày là do tự mày gánh lấy, không trách được ai."
" Tôi sai thế nào?" Cảnh Bảo Lỗi ngạc nhiên:
Bao Tiểu Tam chợt nhả đưa tay ra vuốt má Cảnh Bảo Lỗi:" Mày xinh đẹp thế này, đội bộ tóc giả vào chắc chắn kiếm sống rất tốt."
Cảnh Bảo Lỗi tức tối đấm một phát, Bao Tiểu Tam bắt được dễ dàng, còn thừa cơ vuốt tay Cảnh Bảo Lỗi một cái, nhìn Cảnh Bảo Lỗi đỏ mặt rụt vội tay về đắc ý cười ha hả.
Cái cặp đôi tổ hợp kỳ quái này đi tới ngày hôm nay thật không dễ dàng, còn liên tục khiêu chiến cực hạn của nhau mà quan hệ ngày một thân mật, Cừu Địch ít can thiệp.
Tới phim trường rồi, xe dừng, khoang mở, gọi điện thông báo với Hách Lai Vận, không lâu sau tập thể diễn viên ùn ùn kéo tới.
"Thong thả, thong thả, xếp hàng, xếp hàng, không chen lấn xô đẩy." Cừu Địch đứng ở cuối khoang xe la hét, cảnh này y ở dưới chứng kiến nhiều rồi, hôm nay lần đầu đứng trên xe làm nhiệm vụ mới biết chuyện này cũng không đơn giản, đám này không có chút tính kỷ luật nào hết:
Lái xe chỉ phụ trách lái xe thôi, không tham gia, bba người một tổ, thu phiếu ăn, phát hộp cơm, thi thoảng bán lẻ một hai hộp, hết thảy đều theo trình tự. Nơi này là chỗ toàn gương mặt lạ, chẳng ai bận tâm anh là ai, cũng chẳng ai quan tâm anh làm gì. Đương nhiên bao gồm Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch xung phong đếm phiếu ăn, cùng với Bao Tiểu Tam tiếp cận lái xe, quét dọn khoang xe, ngay cả khoang lái cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Khoai tây, 1800 cân.
Củ cải, 3200 cân.
Cà chua, 800 cân.
Miến, 400 cân.
Từng thông tin được gửi tới laptop của Quản Thiên Kiều, thu hoạch lớn nhất của hôm nay là phá hoại Bao Tiểu Tam, không biết hắn làm thế nào mà chụp được vé xăng, vé cầu đường của tài xế. Thành tựu không tầm thường của ba chàng trai làm cô rớt mắt kính, cái nhiệm vụ tựa hồ không thể hoàn thành, vậy mà được họ làm một cách lặng lẽ.
Đúng thế, tin tức có được quá hoàn mỹ, mười ngón tay Quản Thiên Kiều gõ phím lại như múa lại như đánh, tựa hồ có mỹ cảm đặc biệt, màn hình mở mấy cửa sổ liền, cô liên tục thao tác qua lại hoa mắt. Không bao lâu Quản Thiên Kiều đã có thể tính ra chi phí một hộp cơm là bao nhiêu, biết giá bán là bao nhiêu, bây giờ cô có thông tin chính xác tới hàng đơn vị rồi. Còn cả thứ lấy được từ buồng lái, có thể phản ánh trực quan về hành trình, đường đi, nơi nhập hàng.
Điều tra thương vụ, nghe thì ghê gớm vậy đấy chứ nhiều khi chỉ là những tin tức vụn vặt như vậy thôi, sau đó dựa theo thông tin mà phục hồi thành cả một mô hình vận hành thương nghiệp.
Bằng vào số tin tức thu được hiện nay, Quản Thiên Kiều có thể miêu tả thế này, Mã Khai Hoang khống chế ẩm thực toàn bộ phim trường và nhà khách, mỗi ngày vào buổi tối có xe phái đi, thi thoảng có chở hàng, mua bán thống nhất ở chợ nông sản ngoại ô thành phố Bắc Kinh, nửa đêm xe quay về, rạng sáng tới trấn Truân Binh. Sau đó số trứng cá thịt này, ngoại trừ đem đi giết mổ tự dùng, còn cung cấp hàng cho các nhà hàng, quán xã trong trấn. Những nhà hàng kia nhập hàng ít, chi phí vận chuyển lại cao, cho nên chẳng thể tự mua bán được, đều phải dựa vào bọn họ.
Quản Thiên Kiều đoán chứng, cho dù có hộ kinh doanh nhỏ muốn thoát khỏi kiềm tỏa của bọn họ, tự phát triển cũng bị đám thổ bá vương đánh đuổi khỏi trấn truân binh.
Tên Kỳ Liên Bảo nắm trong tay một đám người, chuyên môn dùng nắm đấm nói chuyện.
Một hộp cơm chi phí bốn đồng, giá bán lẻ là 20 đồng, một chai nước khoáng giá ba đồng, giá bán lẻ tám đồng. Ngay cả khoai tây, củ cải hết sức bình thường, đem tới nơi này giá cả cũng tăng gấp mấy lần.
Lũng đoạn luôn đi kèm lợi nhuận kếch xù, thương mại Bằng Trình không treo biển kinh doanh mảng này, nhưng lại là chuyện làm ăn đơn lẻ thu lãi lớn nhất. Vẻn vẹn một hạng mục này thôi, trừ mùa đông nguồn khách thưa thớt không tính, vào mùa hè thu này, lãi gộp mỗi ngày phải trên 40 vạn.
Tính toán tới đó, ngón tay gõ phím của Quản Thiên Kiều dừng lại, cô bắt đầu lo lắng, mỗi khoản tài phú lớn đều ẩn giấu bí mật không thể nói với ai, bí mật này đối với người không liên quan có một hàm ý:
Nguy hiểm!