Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 60 - Chương 60: Khách Hàng Thần Bí. (1)

Chương 60: Khách hàng thần bí. (1) Chương 60: Khách hàng thần bí. (1)

17 giờ 45 phút, Đường Anh từ công ty đi xuống lầu, đứng ở đại sảnh tòa nhà Bảo Long, hồi hộp nhìn ra ngoài, tâm trạng của cô lúc này cứ như thiếu nữ mới lần đầu hẹn hò.

Hết nhìn ra ngoài, Đường Anh lại nhìn bản thân, váy công sở trắng, sơ mi hồng bằng lụa, bầu vũ đẩy đặn đẩy y phục trước ngực nhô cao, tất màu da trong suốt bọc lấy đôi chân dài, giày cao gót trắng, toát lên một vẻ đẹp trí thức thành thục, hết thảy đều hoàn mỹ.

Đúng 18 giờ, Đường Anh nhìn thấy một chiếc xe Volvo đi tới đỗ ở cửa, đó là xe của giám đốc Tạ. Cô hít thở sâu ổn định lại cảm xúc, khó tránh khỏi mang theo chút hưng phấn đi lên xe, có thể đi riêng với giám đốc Tạ hẹn gặp khách hàng, hơn nữa còn là nhân vật đỉnh cao trong ngành này, khiến cô có một cảm giác vinh hạnh.

Mỗi kiểu làm ăn đều có mánh khóe riêng của mình, người ngoài nghề không cách nào nhìn thấu được yếu quyết của cách kinh doanh đó ở đâu. Yếu quyết của điều tra thương vụ không phải là ngồi trong văn phòng máy lạnh, cắm mặt vào máy vi tính là có thể học được. Công ty chỉ là vật trang trí mà thôi, công sức trong nghề này đều nằm ở ngoài công ty. Mà bây giờ Đường Anh đã có thể tiếp xúc với thứ mẫn cảm ngoài công ty rồi, có nghĩa là cô sắp được trọng dụng.

Cô, một cô gái ngoại tỉnh lên thủ đô kiếm sống, với cô mà nói, đây là cơ hội cực kỳ hiếm có. Nên biết, nếu chuyện ngày hôm nay đàm phán thành công, cô sẽ là người chủ đạo, điều này có nghĩa là gì? Cô sẽ được chia phần trăm, chỉ mình cô thôi, không phải chia cho người khác giống hạng mục bình thường của công ty.

Làm sao cô được sự ưu ái đó? Công bằng mà nói, chuyên môn của cô là cố vấn luật pháp thôi, không phải là chuyện đàm phán hợp đồng này, nếu chỉ xét riêng phương diện công tác, bà chị Lữ Thiên Tư hơn xa cô cả về năng lực lẫn kinh nghiệm, thậm chí được giám đốc Tạ yên tâm giao chuyện điều hành công ty.

Vậy mà giám đốc Tạ lại chọn cô, nguyên nhân có thể là gì chứ? Không phải là vì dung mạo xinh đẹp này thì còn vì cái gì nữa?

Đường Anh khẽ chào một tiếng rồi lên xe ngồi vào vị trí phụ lái, vừa ngồi xuống một cái cô nhận ra, chết rồi chiếc váy này ngắn quá. Đây là chiếc váy mới mua, cô chưa bao giờ mắc loại váy táo bạo thế này, vì tư thế ngồi, mép váy co lên một đoạn, khoe ra cặp đùi săn chắc, làn da trắng hồng khoe sắc màu khỏe khoắn dưới tất lụa trong suốt, cô phải kín đáo giữ mép váy.

" Bọn họ đi được bao lâu rồi nhỉ?" Tạ Kỳ Phong quay sang nhìn Đường Anh một cái, ánh mắt rõ ràng liếc xuống đùi cô, chỉ khẽ mỉm cười, sau đó hỏi không đầu không cuối:

" Chưa tới ba tuần, tới hôm nay là ... Mười tám ngày ạ." Đường Anh phát hiện ra cái liếc mắt đó của giám đốc Tạ, lỗ tai hơi đỏ lên, đáng, cô thấy mua cái váy này rất đáng:

" Chuẩn bị thế nào rồi?"

" Tất cả những bức ảnh có giá trị đều được phân loại, hơn nữa đã đưa ra được báo cáo điều tra sơ bộ. Trừ một số con số thu chi tài vụ thì tính khả thi của việc khai phát phu phong cảnh được địa đại khái có thể xác lập rồi."

Tạ Kỳ Phong mỉm cười không nói gì thêm, chuyên tâm vào lái xe.

Đường Anh cũng đã lấy lại trạng thái thường ngày, không dám suy nghĩ vẩn vơ nữa, vụ làm ăn này không thể để hỏng được, cô không chỉ muốn chinh phục giám đốc Tạ bằng vẻ đẹp mà còn muốn được thừa nhận về năng lực nữa.

Bây giờ Đường Anh đã có thể nhìn ra phần nào dụng ý của giám đốc Tạ rồi, lấy nhỏ đấu lớn, biến rác thành vàng, đó chính là trạng thái tốt nhất của công ty nhỏ khi sinh tồn trong làn sóng thương nghiệp lớn ở thủ đô. Chỉ có điều, dù quay lại một lần nữa, Đường Anh cũng chẳng dám tin mấy chàng trai trông như lưu manh thủ đô ấy lại có thể làm được loại chuyện này.

" Hình như cô có rất nhiều nghi vấn thì phải." Tạ Kỳ Phong nói, chẳng đợi Đường Anh trả lời đã chặn trước:" Có điều cô đừng hỏi, quy củ của nghề này là bảo mật, chuyện làm ăn có thể không làm, quy củ thì vẫn phải giữ. Bất kể là khách hàng hay là chính bản thân chúng ta đều không thích loại người lắm lời lỡ miệng đâu."

" Vâng, tôi hiểu." Đường Anh khiêm nhường nói, bàn tay nắm túi xách che đi cái váy ngắn siết chặt hơn vài phần:

Rời khỏi tòa nhà Bảo Long, đi được chừng nửa tiếng, tránh mấy đoạn đường tắc, dừng lại ở một quán dimsum nhỏ kiểu Quảng Châu không có gì bắt mắt ngoài vành đai thứ ba.

Hai người thong thả đi bộ vào quán, một nam tử trung niên đi nhanh tới bắt tay chào đón, người này tuổi chừng bốn mấy sắp năm mươi rồi, cách ăn mặc có chút cởi mở ... nói thẳng ra là không phủ hợp với tuổi tác cho lắm, nếu không phải vì sở thích đặc thù nào đó thì hẳn là người làm việc liên quan tới lĩnh vực nghệ thuật, Đường Anh thầm đánh giá.

Phân chia chủ khách ngồi xuống, gọi vài món. Nam tử được Tạ Kỳ Phong gọi là giám đốc Trương kia không tránh khỏi nhìn vào đôi chân hấp dẫn của Đường Anh qua chiếc bàn thủy tinh, thoáng cái ông ta có được vài thông số, cao 1 mét 68, ngực cữ D, thân hình mảnh mai, dung mạo quyến rũ mà vẫn thanh tao, khí chất tốt, cô gái này không đi làm người mẫu hoặc diễn viên thì tiếc quá.

Có điều hắn không có ý gì cả, chỉ là bệnh nghề nghiệp phát tác mà thôi.

Tạ Kỳ Phong chỉ hớp một ngụm cà phê rồi mới thong thả nói:" Chuyện còn chưa xong đã hẹn gặp thế này, xem ra anh hoài nghi năng lực của chúng tôi rồi."

" Không không, năng lực của anh làm tôi phải chấn kinh mới đúng, đã được bao lâu đâu." Giám đốc Trương cười ha hả, hiển nhiên sự chấn kinh này làm hắn rất vui vẻ:

" Vậy tiếp theo anh chuẩn bị tiêu hóa sự chấn kinh này đi." Tạ Kỳ Phong thong thả nói:" Quy củ của nghề này, giữa quá trình điều tra có thể cho anh xem một ít, nhưng không phải là thứ quá mẫn cảm, hoặc là có thể gây bất lợi cho công việc của chúng tôi ... Đương nhiên, nếu anh cần, chúng tôi sẽ cung cấp cho anh báo cáo chi tiết bằng văn tự."

Nhưng thứ chụp trộm không thể xuất hiện trong báo cáo thương vụ chính thức, người kia biểu thị lý giải. Đường Anh lấy máy tính bảng ra, mở tài liệu, cung kính đưa cho giám đốc Trương.
Bình Luận (0)
Comment