Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 520 - Chương 190: Loạn Lạc Rối Như Tơ Vò. (3)

Chương 190: Loạn lạc rối như tơ vò. (3) Chương 190: Loạn lạc rối như tơ vò. (3)

" Đúng thế, chúng ta thông qua sứ quán đối phương thông báo, đối phương trả lời như thế ... Hokkaido có người tên Trung Dã Huệ Tử, nhưng cô ấy vẫn sống ở đương địa, rõ ràng thân phận này là giả." Vương Trác vỗ bàn, nói xong hắn thở dài:" Xong rồi!"

Chuyện này rất bình thường thôi, bị quốc gia từ chối rồi, chứng tỏ thân phận cô gái này không tầm thường, không phải là nạn nhân vô tội bị cuốn vào vụ án.

" Trung Dã Huệ Tử có nước chẳng thể về." Đô Hàn Mai cảm thán, mặc dù bọn họ nằm ở hai phía đối địch, nhưng không hề có thú hận cá nhân nào ở đây, thậm chí có chút đồng bệnh tương lân, ai bảo đây là cái nghề vô cùng đặc biệt, thông cảm được cho bản thân, e chỉ có đối thủ:

" Vậy là cô nói đúng, Lý Tòng Quân, à Điền Thượng Đại Tường nói dối rồi." Lý Tiểu Chúng bình luận:

" Nếu như Trung Dã Huệ Tử là tuyến trên của hắn, vậy thì hắn đâu có nói dối, hắn nói tuyến trên là nữ nhân mà ... Nếu như hai bên giao dịch thông qua Đoàn Tiểu Đường, vậy người biết chuyện chỉ có thể là Đoàn Tiểu Đường ... Còn ai thích hợp giết người bịt miệng dễ hơn Đoàn Tiểu Đường nữa, sau đó cử thêm người giết luôn Đoàn Tiểu Đường là kín kẽ ... Cậu thử đối chiếu DNA mấy phía xem, kết quả xào bài hẳn là như thế đấy, chúng ta bị dắt đi một vòng, cuối cùng phán hiện ra người chết chính là hung thủ." Đô Hàn Mai đưa tay làm động tác vẽ vòng tròn, thắt nút rồi vứt đi, chỉ có xử lý bằng cách này mới là triệt để nhất:

Chuyện này không khó với Vương Trác, hắn có quyền truy cập thông tin rất cao, có thể trực tiếp kết nối với hệ thống dữ liệu tội phạm của sở công an tỉnh, chỉ một lúc đã kinh ngạc kêu lên:" DNA trên người Trung Dã Huệ Tử khớp với DNA của Dương Dũng và tay súng đã truy sát Phí Minh ... Hai tên này chính là người cưỡng bức Trung Dã Huệ Tử trước khi chết!"

" Ài thôi xong, toàn là người đã chết ..." Lý Tiểu Chúng chán nản vỗ bàn, rồi lại khó chịu nhìn Đô Hàn Mai:" Đám người nghiên cứu tâm lý các cô toàn đợi xong việc rồi mới làm Gia Cát Lượng là sao?"

" Bọn chúng không chết thì ai mà xác định được chứ." Đô Hàn Mai cũng bực dọc, từ đầu tới cuối bọn họ bị dắt mũi đi, đem toàn bộ sự chú ý đặt vào tin tức mà nội tuyến cung cấp, đối phương thông qua nội tuyến để đánh lạc hướng bọn họ, ung dung xóa bỏ hết thảy dấu vết, cô còn đưa ra kết luận tệ hơn nữa:" Nếu tôi đoán không nhầm, thứ Lý Tòng Quân để lại bị bọn chúng tìm ra rồi, nên chúng mới ung dung xào bài như thế, không sợ hậu quả."

" Vốn nội tuyến chỉ là một con ma thế mạng, nếu như y bị vu oan, trở thành nghi phạm trọng yếu giết hại Trung Dã Huệ Tử, vậy thì vụ án này, dựa theo điều kiện điều tra hiện tại, y phải gánh lấy phần lớn trách nhiệm. Nhưng từ vu oan lại bất ngờ chuyển sang giết người bịt miệng, có vẻ chủ mưu nhận ra điều gì đó, cho nên cuối cùng mới mạnh tay làm một vụ xào bài lớn." Vương Trác trầm ngâm suy nghĩ: " Còn cô gái tên Trang Uyển Ninh thì sao nhỉ? Mọi người nói xem liệu cô gái này liên quan lớn cỡ nào?"

" Hẳn là không nhiều, vết tích anh tìm quá mờ nhạt, nếu không phải cô ta liên quan tới nội tuyến còn chưa đủ để quan tâm ấy chứ, hơn nữa vấn đề của cô ta liên quan tới Đoàn Tiểu Đường, Đoàn Tiểu Đường lại chết rồi, thế là hết ... thôi, không nói chuyện này nữa ..." Đô Hàn Mai mất hứng rồi, dù kết quả là gì cũng chẳng đi tới đâu cả, người ta còn để lại cái gì giá trị cho tìm nữa:

Lý Tiểu Chúng cũng mệt mỏi cúi đầu, không định bàn tán thêm.

Phải rồi, từ khi Trần Ngạo tới liền phát ra mệnh lệnh hạn chế thông tin, ai cũng hiểu điều đó có ý nghĩa gì, mặc dù chỉ hạn chế với nhân viên phá án, nhưng ẩn ý trong đó là, mục tiêu hoài nghi không bài trừ nhân viên nội bộ.

Trương Long Thành và Từ Phái Hồng một tổ, Đới Lan Quân và Trần Ngạo cũng một tổ, buổi sáng tới tổng đội điều tra hình sự, dùng thân phận cảnh sát bình thường, tiến hành tra hỏi hai người Trang Uyển Ninh, Mã Bác vừa bị bắt về.

Phòng thẩm vấn số một.

Trang Uyển Ninh phẫn nộ vô cùng, mất hết vẻ thục nữ đoan trang thường ngày, vỗ bàn quát:" ... Các người rốt cuộc là ai? Bằng vào cái gì bắt tôi đi ngay trên lớp học? Tôi phạm vào tội gì, các ngươi đang xâm phạm nhân quyền ... Là người chấp pháp mà các người còn không có cả đạo đức tối thiếu, có kiểu đẩy người ta lên xe như vậy không? Những sinh viên của tôi sẽ nhìn tôi như thế nào đây? Sau này tôi làm sao còn về trường dạy học được nữa?"

Tiếng quát muốn khản cả giọng, cô giận tới mặt đỏ bừng, vỗ bàn rầm rầm, nhưng Đới Lan Quân và Trần Ngạo đều là người có kinh nghiệm, không nói không rằng. Đợi khí thế của nghi phạm phát ra hết, tới lúc mệt rồi không tiếp tục được nữa, Trần Ngạo mới thong thả nói:" Chính bởi vì không biết cô phạm vào tội gì mới triệu tập hình sự, nếu biết thì đã là bắt giữ rồi."

Câu trả lời quá trơ trẽn, Trang Uyển Ninh thực sự muốn đấm vào cái bộ mặt bình thản của người ngồi đối diện:"

Vậy triệu tập tôi vì việc gì, đó gọi là cách triệu tập của các anh đấy à?"

Trần Ngạo đánh mắt, Đới Lan Quân mang ra một tờ giấy:" Đây là thẻ ngân hàng của cô à? Xin phép ở nước ngoài, đúng không?"

Trang Uyển Ninh kéo tới trước mặt đọc:" Đúng rồi, tôi xin khi đi du học."

" Vậy cái thẻ đó đâu?"

" Thẻ đó hả?" Trang Uyển Ninh ngẫm nghĩ, không nhớ ra được:" Khi về nước tất nhiên không cần dùng nữa, tôi vứt đi rất nhiều thứ, làm sao mà nhớ ra được chứ?"

Câu trả lời này làm hiềm nghi tăng vọt rồi, Trần Ngạo lạnh lùng:" Có phải cô định nói là đánh mất rồi không?"

" Không phải mất, tôi nói là tôi vứt đi mà." Trang Uyển Ninh cau mày:

" Nhận ra mấy người này không?" Đới Lan Quân đặt mấy bức ảnh lên bàn, Đoàn Tiểu Đường, Cừu Địch, Yến Đăng Khoa cùng với bạn trai Mã Bác để đánh lạc hướng:

" Biết, đây là bạn học cũ của tôi Cừu Địch, đây là ông chủ của Bách Nhưỡng Yến Đăng Khoa, đây là bạn trai tôi Mã Bác ... Còn người này thì tôi không quen, chưa gặp bao giờ." Trang Uyển Ninh chỉ từng bức ảnh, trả lời lưu loát không giống giả dối:

" Thẻ ngân hàng của cô từng chi tiêu ở Bách Nhưỡng, cô giải thích thế nào đây?" Đới Lan Quân đưa ra tờ giấy nữa:

" Hả? Có nhầm không vậy? Tôi chỉ là một giáo viên nghèo, làm sao tới nổi chỗ đốt tiên đó." Trang Uyển Ninh kinh ngạc:

Hai người kia không nói năng gì chỉ nhìn chằm chằm, Trang Uyển Ninh lúc này đã nhận ra mình gặp rắc rối thật rồi, sắc mặt tái dần, giọng cũng thay đổi, trở nên uyển chuyển hơn:" Tôi thực sự không biết gì cả, bình thường tính tôi rất tùy tiện bừa bãi, hay rơi đồ ... Với lại việc gì tôi phải tới chỗ Yến Đăng Khoa tiêu tiền, hắn tới trường tặng tiền tặng quà tôi, tôi còn chẳng nhận, tôi mà lại đi nộp tiền cho hắn à?"
Bình Luận (0)
Comment