Chương 191: Loạn lạc rối như tơ vò. (4)
Chương 191: Loạn lạc rối như tơ vò. (4)
Vì trước đó có sự va chạm giữa nội tuyến và Yến Đăng Khoa, cho nên cơ bản chuyện Trang Uyển Ninh được Yến Đăng Khoa theo đuổi quyết liệt đã xác nhận rồi. Tên đó mặt dày mày dạn tới Đh Trường An đeo bám, tặng quà lấy lòng cả giáo viên cùng khoa với Trang Uyển Ninh, rải tiền ra không tiếc, chỉ mong được cái gật đầu của giai nhân, cô từ chối dứt khoát, chưa từng cho hắn cơ hội. Nếu Trang Uyển Ninh tới Bách Nhưỡng, quả thực nói cô bỏ tiền tiêu ở đó thì vô lý.
Chuyện đánh mất thẻ, sau đó không thông báo khóa lại bị sử dụng không phải hiếm, ngoài kia có những kẻ chuyên thu gom tài khoản từ đủ mọi nguồn bán lại cho tội phạm.
Hỏi hết câu này tới câu khác, chuyện chỉ loanh quanh ở một chỗ, không tiến thêm được chút nào, Trang Uyển Ninh không phải người dân bình thường, cô có ý thức pháp luật không tệ những câu hỏi mang tính gài bẫy đều bị cô nhận ra.
Trần Ngạo tức giận đập bàn rời chỗ, để lại Đới Lan Quân nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Trang Uyển Ninh. Trang Uyển Ninh cực kỳ thiếu tự nhiên, cô gái này có vấn đề à, làm sao nhìn mình như thế, cố tưởng cô nhìn thì tôi sợ cô chắc, chớp chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ:" Dì ơi, dì đừng nhìn tôi thế được không? Tôi có phải là kẻ thù giai cấp của dì đâu."
Dì? Cô ta gọi mình là dì? Đới Lan Quân tức điên, ném xoạch tài liệu xuống đi nốt.
Phòng thẩm vấn số hai.
So với cô gái như Trang Uyển Ninh thì Mã Bác thực sự kém quá xa, sợ tới mồ hôi mồ kê đầy đầu rồi, hỏi cái gì hắn hết sức cung kính đáp cái đó, mở mồm ra là chú cảnh sát, dì cảnh sát, thái độ tốt tới mức làm Trương Long Thành và Từ Phái Hồng thấy bắt nạt đứa bé thật thà thế này thật xấu hổ.
Mã Bác vốn tốt nghiệp Đh Trường An, trong một lần về trường thăm thầy giáo, tình cờ gặp được Trang Uyển Ninh là đồng nghiệp cùng khoa với thấy giáo mình. Cả hai đều tới tuổi lập gia đình rồi, sau khi tìm hiểu thấy bối cảnh môn đăng hộ đối, nên được trưởng bối hai nhà mai mối liền thành một đôi. Thế nhưng sau khi quen biết lâu mới phát hiện ra, cô giáo Trang tính tình không tốt, suốt ngày giận hắn, cha mẹ hắn thấy con bị bắt nạt, không đánh giá cao mối quan hệ này lắm, còn ba mẹ cô giáo Trang lại chê hắn quá mềm yếu, không thể làm chỗ dựa cho con gái.
Nhưng hai người bọn họ nhiều lúc rất hợp tính, nhiều sở thích chung, trình độ văn hóa tương đồng, Trang Uyển Ninh giận thì hắn nhường nhịn, cô cũng không phải tới mức vô lý, thế là chuyện lại êm đẹp, tình cảm cũng xem là tốt.
Thế nhưng không ngờ lại chuốc lấy chuyện phiền toái, hai người tham gia một bữa tiệc đứng ở buổi triển lãm của người quen làm họa sĩ, kết quả Yến Đăng Khoa nhìn trúng bạn gái hắn, mặt dày mày dạn đi quấy rối, hắn giận mà không dám nói, sợ người ta cắt đứt chuyện làm ăn. Còn về phần Cừu Địch, hắn cũng biết, là bạn học cũ của Trang Uyển Ninh, tên đó không khác gì thằng lưu manh, cách biệt bao lâu rồi vậy mà gặp bạn gái hắn hai lần cũng nảy ra đồ bất chính ...
Ôi chàng trai đầy một bụng ấm ức, trong nhà thì bị bạn gái bắt nạt, người ngoài thì không coi người bạn trai hắn là gì, ngang nhiên tán tỉnh bạn gái hắn.
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Trần Ngạo xem lời khai vớ va vớ vẩn của Mã Bác mà nổi cáu lệnh:" Nam thì thả đi, nữ thì giam giữ hình sự, cô ta nói dễ nghe nghỉ, mất rồi không nhớ ra à? Giam lại cho cô ta nhớ lại ... Tiểu Đới, cô theo dõi nơi này, thẩm vấn ra cho tôi."
Nói xong phất tay áo bỏ đi, lên xe một mình, mỹ sắc không phải lúc nào cũng có ưu thế, nhất là với nhân vật đặt sự nghiệp lên hàng đầu như Trần Ngạo thì chẳng là gì.
Đới Lan Quân bị bỏ rơi giữa đường, tuy không thoải mái gì, nhưng cô chỉ có thể theo lệnh làm việc. Chẳng có nghi phạm nào viết chữ khả nghi lên mặt, Đới Lan Quân đi giao thiệp với các đồng chí ở tổng đội, làm giấy giam giữ, khi làm xong thủ tục ra ngoài thì vừa vặn gặp được Trương Long Thành và Từ Phái Hồng, hai bên nhìn nhau chẳng nói gì, đương nhiên kết quả không có gì hay rồi. Đới Lan Quân đi tới vài bước, qua cửa sổ nhìn thấy Mã Bác như người mất hồn.
Anh chàng này kém quá, thiếu điều ôm chân cầu xin nữa thôi, nhìn là biết loại công tử bột được cha mẹ chiều chuộng từ nhỏ, chưa từng phải va vấp gì, bình thường có thể xem là ưu tú, đến khi gặp chuyện thì không trông cậy được. Lúc trong phòng thẩm vấn không khác gì con sâu, khi được thông báo được thả, sắp ra ngoài còn chỉnh lại cổ áo, vuốt lại tóc, không quên giữ vẻ ngoài phong độ, còn khẽ mỉm cười với cô.
Tên đó khi được cảnh sát đưa ra ngoài thì không ngừng khom lưng cám ơn chú cảnh sát, xuống lầu một cái thì đi như chạy, vội vàng bắt taxi đi mất. Đới Lan Quân đứng nhìn toàn bộ quá trình đó, cảm thấy không đáng thay cho Trang Uyển Ninh.
Khẽ thở dài đẩy cửa quay trở lại phòng tạm giam Trang Uyên Ninh, đặt thông bao tạm giữ hình sự lên bàn, Trang Uyển Ninh cầm tờ giấy lên xem, trước tiên là ngỡ ngàng, sau đó mím môi khóc, gương mặt vẫn đầy quật cường, mắng Đới Lan Quân, nói các người là một đám phát xít, sao có thể bắt giữ người ta vô lý như thế ... Có điều Trang Uyển Ninh nhanh chóng ổn định cảm xúc, chuyện không thể thay đổi được gì, hiển nhiên phải lấy tinh thần tốt nhất đối diện, không được để loại người này vu oan.
" Quen là ổn thôi, thực ra không có gì cả, cô tích cực phối hợp với chúng tôi gỡ bỏ hiềm nghi trên người, làm rõ hiểu lầm là được." Đới Lan Quân bằng trực giác nhận ra, có vẻ là sai rồi:
" Thật nực cười, bây giờ tôi phải chứng minh mình thanh bạch à, đây là kiểu chấp pháp của cảnh sát các người đấy hả ... Được, tôi nói cho cô biết, tôi rõ ràng là ở Trường An, tôi lại ngu ngốc tới mức dùng thẻ ngân hàng ở Mỹ để đi chi tiêu, để bị thiệt thòi khấu trừ tỉ lệ hối đoái à?" Trang Uyển Ninh chỉ ra một vấn đề hiện thực:
Đới Lan Quân không trả lời, ném ra bức ảnh Đoàn Tiểu Đường:" Cô có nghe nói chuyện xảy ra ở Trường An mấy ngày qua không?"
" Có, nghe nói cảnh sát diệt trừ thế lực xã hội đen, tên cầm đầu là Đoàn Tiểu Đường gì đó?" Trang Uyển Ninh gật đầu:
" Đúng rồi, chính là hắn." Đới Lan Quân chỉ lên bức ảnh Đoàn Tiểu Đường:" Gửi tiền ra nước ngoài cho cô cũng chính là hắn."
Trang Uyển Ninh hiểu vấn đề rất nhanh, vỗ bàn mắng:" Vậy thì cô đi mà hỏi hắn, đầu hắn bị lừa đá cho nên gửi sai thì sao, hỏi tôi cái gì chứ?"
Cô gái này hoàn toàn không dịu dàng như bề ngoài đâu, Đới Lan Quân bất giác chuyển sang thương hại người bạn trai, đối diện với người mặc cảnh phục còn thế này, đoán ra được khi ở bên bạn trai yếu đuối kia còn quá tới đâu, nhẹ nhàng nói:" Hắn chết rồi!"
" Hả?" Trang Uyển Ninh ngồi bịch xuống ghế, hai tay ôm đầu, thế này giải thích cũng không ăn thua:
(*)
Bên an ninh quốc gia họ cũng mặc cảnh phục nhé.