Chương 234: Yêu ma quỷ quái là ai? (16)
Chương 234: Yêu ma quỷ quái là ai? (16)
Khi kết quả cuối cùng đã có, cục trưởng Trần kích động vỗ bàn đứng dậy quát một tiếng "giỏi" , giây phút đó toàn thể tổ hành động yên tĩnh, chẳng hề vui mừng vì đại án được phá. Có lẽ không ai muốn thấy tên nghi phạm nắm giữ chứng cứ bán nước thông đồng với kẻ địch lại nằm co quắp khóc lóc như con sâu đáng thương, phải là kẻ khiến người ta nhìn vào là căm hận mới đúng.
Hắn chẳng phải là một tên gián điệp, có lẽ hắn thực sự muốn vãn hồi, chỉ có điều tất cả chỉ uổng công mà thôi.
Cục trưởng Trần dẫn đội, đoàn người vội vã xuống lầu, đứng phía trước cổng chính cục bảo mật, khi chiếc xe trở nghi phạm tiến vào thành phố liền có xe cảnh sát tới, hoặc dẫn đường, hoặc theo đuôi, làm chiếc xe van trông hơi cũ nát đó dần dần có thêm một cái đuôi dài.
Gần rồi, gần rồi, hai bên đường toàn là xe cảnh sát, con đường chính giữa chỉ có một chiếc xe đi, cuối con đường đó là đoàn người nghênh đón.
Gần rồi, gần rồi, con đường của Mã Bác đã tới hồi kết, hắn rốt cuộc đã được chứng kiến cảnh biển xe cảnh sát hú còi vang dội, bao vây trùng điệp.
" Đừng sợ, cái thứ này chỉ là chủ nghĩa hình thức thôi, thế trận lớn, nhưng chẳng có tác dụng rắm gì." Đổng Thuần Khiết dán băng dính thuốc lên cổ tay Mã Bác, an ủi chàng trai nhìn thấy xe cảnh sát là toàn thân run lên:" Yên tâm đi, tôi sẽ đi gặp cha mẹ cậu, đem lời của cậu truyền đạt cho bọn họ."
Xe dừng lại, hành trình kết thúc.
" Chậm thôi." Cừu Địch dìu Mã Bác, đặc vụ lấy túi đen chụp lên đầu hắn, Đổng Thuần Khiết xuống trước, hai đặc vụ đỡ Mã Bác xuống xe, đi vào trong cục bảo mật.
Giây phút đó Đới Lan Quân nhìn thấy Cừu Địch ngồi trên xe không xuống, ánh mắt hai người chạm nhau, Đới Lan Quân mỉm cười, nhưng không có được nụ cười đáp lại của Cừu Địch. Gương mặt y có chút xa lạ, sầm một cái đóng cửa xe vào, chiếc xe đặc thù đó cứ vậy lặng lẽ rời khỏi hiện trường canh phòng nghiêm ngặt.
Hai tiếng sau, bác sĩ phẫu thuật lấy ra bốn vật thể như thuốc con nhộng trong dạ dày Mã Bác, thứ này vỏ bọc calcium có thể qua được máy quét đơn giản của sân bay. Sau khi mở ra, ghép lại thành một chip nhớ, dung lượng lưu trữ không quá 10 GB, trong đó chính là chứng cứ bọn họ tìm kiếm khắp nơi không ra, dữ liệu đo đạc địa hình, ảnh chụp, tài liệu, bản vẽ thiết kế, cùng với số liệu quân sự vô cùng mẫn cảm.
Gián điệp có lẽ không phải những kẻ đáng ghét nhất, mà đó là những kẻ cung cấp thông tin, đó là kẻ đã bán đứng bản thân, người thân, đồng bào, quốc gia ...
Nhờ sợ phối hợp tích cực của Mã Bác, nhiều chuyện nhanh chóng được làm rõ, người bị oan ức bắt đầu được thả ... Loảng xoảng ... Cửa sắt nặng nề được mở ra, trong căn phòng đơn giản, Trang Uyển Ninh đang ngồi ngây người thì đầu nhìn, thấy nữ cảnh sát đưa mình vào đây xuất hiện trước cửa phòng.
Bị giam vài ngày, liên tục bị thẩm vấn, dù nóng nảy tới mấy cũng ngoan ngoãn rồi, Trang Uyển Ninh chưa tới mức nghe tiếng mở cửa giật mình hoảng sợ đã có thể coi là một cô gái cứng rắn, giọng tuy yếu ớt vẫn mỉa mai:" Lại tới nghe câu chuyện của chúng tôi đấy à? Chỉ còn thiếu chi tiết lên giường thôi, đáng tiếc hai chúng tôi chưa kịp lên giường ... Hôn nhau thì có, các người có hứng thú muốn nghe không?
Trang Uyển Ninh chẳng nhớ mình đã kể đi kể lại bao nhiêu lần, đầu tiên thì tra hỏi cô chuyện liên quan tới Lý Tòng Quân, chuyện đó không có gì nhiều để kể. Tên đó mấy lần tới buổi giảng bài công khai của cô, ở ĐH Trường An luôn tổ chức bài giảng như thế, ai muốn tới nghe cũng được, chỉ cần đăng ký trước nội dung muốn giảng với trường là xong.
Hắn tiếp cận, làm quen với cô, đó là người khá lịch thiệp, có tri thức, sau đó cô nhận lời mời hắn tới tham gia bữa tiệc hóa trang ở Bách Nhưỡng, khi học bên Mỹ, cô không chỉ tham gia bữa tiệc như thế một lần, cho nên coi như hoài niệm quãng thời gian đi học. Nhưng tới nơi, bằng vào sự thông minh sắc xảo, cô nhanh chóng nhận ra đó chẳng phải tiệc rượu thượng lưu gì hết, chỉ là một chỗ săn tình của đám người có quyền tiền, cô sợ hãi chạy khỏi tơi đó, về xóa bỏ hết liên hệ với Lý Tòng Quân.
Trang Uyển Ninh coi đó là chuyện ngày hôm đó sỉ nhục trong đời mình, nên chưa bao giờ kể với ai, không ngờ vẫn bị người ta moi ra.
Sau đó thì tra hỏi cô chuyện liên quan tới Mã Bác, bọn họ hỏi chi tiết vô cùng, từ lần đầu gặp nhau thế nào, đi đâu, làm gì, nói gì, đều không bỏ qua.
Cô không biết đám người trên tay đeo băng "An ninh quốc gia" đó đã chán chưa, chứ cô thì chán ngấy, ngán tận cổ rồi. Người tới là Đới Lan Quân, hôm nay sắc mặt không còn lạnh lùng như trước, mở cửa phòng cho Trang Uyển Ninh, giọng nói hòa nhã hơn:" Không cần nữa, chuyện của cô đã được làm rõ, cô đi được rồi, mời."
" Có thể đi rồi à?" Trang Uyển Ninh mừng rỡ đứng ngay dậy, cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào, vội vàng rời phòng, nhưng ngay lập tức lại hồ nghi nhìn Đới Lan Quân cùng nữ cảnh sát khác, cảnh giác nói:" Không phải đưa tôi đi thẩm vấn đấy chứ?"
" Đương nhiên, chúng tôi tới đây là để thả cô." Đô Hàn Mai giải thích:
" Thả, đơn giản thế thôi sao ... vậy chỉ vì chút chuyện đó mà các người bắt tôi à? Các người nói giam là giam tôi lại, nói thả là thả tôi à, chỉ có thế thôi sao?" Trang Uyển Ninh đi được mấy bước, nhớ ra cái gì đó quay người lại, dù cô hít thở sâu, vẫn thấy có gì đó tắc nghẽn ở lồng ngực, ngọn lửa âm ỉ trong lòng lại muốn bùng lên:" Không một lời xin lỗi, không một lời giải thích, cứ thế thả, muốn tôi phải vui vẻ chấp nhận à? ... Mỗi ngày chỉ cho tôi ăn hai bữa, không cho tôi liên hệ với người nhà, không biết cha mẹ tôi bây giờ lo lắng mức nào, trong trường nói gì về tôi đây, công việc của tôi sau này ra sao? ... Các người ngang nhiên vào lớp bắt tôi đi như thế, bây giờ nói thả là thả, không một lời giải thích à?"
Thật sự không dễ đối phó, hiếm thấy có ai thích ứng nhanh như vậy, đa phần người được thả không quan tâm sao mình được thả, vội vàng chạy ra khỏi đây, dù ấm ức, tức giận gì cũng là lúc về tới nhà, bình tĩnh lại rồi mới có.