Chương 233: Yêu ma quỷ quái là ai? (15)
Chương 233: Yêu ma quỷ quái là ai? (15)
Ái chà chà, cái thằng chó này, lần đầu tiên bị người ta làm cảm động phát khóc, không ngờ lại là nam nhân, Bao Tiểu Tam quệt nước mắt nhìn Cừu Địch khâm phục vô cùng. Đổng Thuần Khiết cũng nhìn mà mắt ươn ướt, giờ y hiểu sao bên cạnh Cừu Địch có mấy người bạn không rời bỏ y rồi.
Tuy vậy, mấy tên đó giờ là gánh nặng, chàng trai này vẫn đang học hỏi tiến bộ.
" Tôi cũng phải cám ơn cậu ta đấy, chưa đóng nắp quan tài mà cậu ta đã kết luận, ái thật là, cậu ta định vẽ đường cho hươu chạy à?" Cục trưởng Trần cũng nhìn cảnh tượng xúc động lòng người ấy, ông ta lại cảm thán, Cừu Địch cảm tính quá, đây là con dao hai lưỡi:
" Cục trưởng Trần, không cho thẩm vấn nữa, bảo họ tăng tốc trả về thôi." Trần Ngạo thiếu điều nói, tôi đã nói rồi mà, không nên tin vào dân nghiệp dư:
Hiện bọn họ chỉ tra được hướng đi của tài chính phi pháp, còn chứng cứ tiết lộ bí mật, thông đồng với gián điệp nước ngoài thì không có gì cả.
Cục trưởng đã lên tiếng, những người khác không dám nói nữa, đây là mục tiêu cuối cùng, nếu không nắm được chứng cứ, tiếp theo đây chỉ dừng lại ở chuyện tiền bạc. Ở một màn hình khác, phòng thẩm vấn Từ Phái Hồng, bà ta đã chuẩn bị chống đối tới cùng, không nói không rằng.
" Về, về ngay lập tức, bảo họ không được thẩm vấn nữa, giao lại cho chuyên gia đi." Cục trưởng Trần hạ lệnh:
Vương Trác đang định truyền lệnh thì Đới Lan Quan ngăn lại:" Khoan đã!"
Mọi người đều quay sang ngạc nhiên nhìn cô, cô nói:" Anh ấy là thứ quỷ hẹp hòi, không có chuyện bỗng dưng lại đi tâng bốc tình địch như vậy, đợi mà xem ... thế nào cũng có đòn dứt điểm."
Vương Trác gặp khó rồi, len lén nhìn cục trưởng Trần, không hỏi lại xen có truyền tin đi không nữa.
Trong xe van, Mã Bác đã dần dần ngừng khóc.
" Sắp tới nơi rồi, anh phải tự bảo trọng." Cừu Địch ân cần dặn dò:
Mã Bác hơi thút thít, gật đầu, giống bạn bè tiễn biệt nhau vậy.
" Khốn kiếp! Cái quốc gia này kẻ đáng chết nhiều lắm, thực sự không tới lượt anh." Cừu Địch bỗng nhiên mắng mỏ không có nguyên cớ gì:" Đáng chết nhất là đám tham quan ô lại, trước mặt người khác thì đường hoàng tử tế, sau lưng là lũ súc sinh cầm thú đội lốt người, lạm dụng quyền lực kiểm lợi riêng, đám khốn kiếp đó mới là lũ bán nước cầu vinh, vô liêm sỉ hơn cả gái điếm ... Cuối cùng đến khi xảy ra chuyện, nạn nhân luôn là những người thấp cổ bé họng vô tình bị cuốn vào cuộc tranh đấu như chúng ta ..."
" Giống như tôi, anh nghĩ tôi muốn làm nội tuyến cho bọn chúng à? Chúng có thèm quan tâm đẩy tôi vào vị trí có thể ảnh hưởng tới gia đình tôi không? Nếu không phải là anh đứng sau, mà từ đầu là Đoàn Tiền Đường, chúng có khi tới cả quê tôi tìm cha mẹ tôi rồi, đúng không?"
" Đúng vậy!" Mã Bác cũng có chút đồng cảm:
" Trong chuyện này, kẻ đáng chết nhiều lắm, rõ ràng là ăn cơm nhà nước, ngồi ở trên cao, còn thông đồng với bọn xã hội đen, vì tiền vì nữ nhân, chuyện gì cũng dám làm, cả bán đứng cơ mật quốc gia cũng chẳng thèm bận tâm ..." " Tôi và anh, chúng ta là người dân bình thường, ngày ngày lo toan cuộc sống, chúng ta tự sống tốt không phạm pháp phạm luật là được, không cần phải yêu nước đúng không?" Cừu Địch càng nói ngôn từ càng kịch liệt:" Bọn chúng mới là kẻ phải yêu nước, vì bọn chúng được hưởng không biết bao nhiêu đặc quyền đặc lợi, nhưng chúng lại dùng đặc quyền đó o ép người khác, nếu không có bọn chúng, tôi với anh có bị đẩy vào tình huống như bây giờ không? Lũ người khốn kiếp đó có tha thứ được không? Có bỏ qua cho chúng được không?"
Vô hình trung, Mã Bác đau khổ hối hận, đứng về phía Cừu Địch:" Chúng mới là lũ đáng chết, chúng là kẻ phải chết đầu tiên."
" Cho tôi biết, chúng ở đâu?" Cừu Địch hùng hổ hỏi:
" Hả ..." Mã Bác chớp mắt giống như bị bóp cổ:
" Anh hồ đồ rồi à?" Cừu Địch nổi khùng, đột nhiên chuyển sang chửi mắng Mã Bác:" Anh là thằng ngu đấy à, nếu không có chứng cứ thì căn bản không thể định tội được chúng, mọi thứ sẽ đổ lên đầu anh ... Chẳng lẽ anh im lặng để đổi lấy cơ hội cho lũ quan viên súc sinh vô liêm sỉ đó tiêu diêu ngoài vòng pháp luật. Anh muốn gánh tội cho đám chó lợn cũng không bằng ấy à? Anh muốn ngồi tù để cho bọn chúng ở ngoài tiếp tục trà đạp các cô gái vô tội à?"
" Anh biết Uyển Ninh bị chính thức bắt giam điều tra rồi không hả? Anh có biết Lý Tòng Quân từng dụ dỗ lừa gạt cô ấy tới Bách Nhưỡng không, những cô gái ở Bách Nhưỡng làm gì, anh có biết không hả?"
" Cô ấy, cô ấy, chúng ..." Mã Bác thở như trâu, tựa như muốn liều mạng:
Chỉ thiếu một cọng cỏ nữa sẽ đè chết con lừa, Cừu Địch tung ra chiêu sát thủ:" Mã Bác, Từ Phái Hồng bị bắt rồi, bà ta khai ra anh rồi, nếu không sao có chuyện có người ngồi đợi anh mắc câu ... Bây giờ họ đi bắt cả cha mẹ anh đấy, chẳng lẽ anh không còn chút nhân tính nào, anh muốn thấy Uyển Ninh ngồi tù, anh muốn thấy cha mẹ anh trải qua cuộc tra khảo vô cùng vô tận, thân bại danh liệt sao?"
" Đừng có nói linh tinh." Đổng Thuần Khiết phối hợp quát át đi, giống như như giấu đầu lòi đuôi:
" Không, đừng bắt cha mẹ tôi ... tôi khai, tôi không cần gì nữa, các anh muốn biết gì tôi nói ..." Mã Bác gào khóc thảm thiết, trong khoảnh khắc đó không ngờ hắn kéo tuột cả chiếc ghế sắt, hai đặc vụ muốn lao tới khống chế, nhưng hắn không gì, quỳ sụp xuống trước Đổng Thuần Khiết, mặt đẫm lệ cầu xin:
" Tôi, tôi ... Mấy năm trước tôi làm ăn thất bại, nợ không ít tiền, tôi, tôi phải đi vay nặng lãi của Yến Đăng Khoa ... Càng vay càng nợ ... Đoàn Tiểu Đường tới tìm tôi, hắn muốn tôi giúp hắn làm sổ sách, hắn sẽ trừ nợ cho ... Tôi có lỗi với cha mẹ ... Họ không biết gì hết!"
" Cầu xin các anh, tôi biết, tội tôi phạm vào không sống được, bắn chết tôi đi, đừng bắt cha mẹ tôi ... Tôi là đứa bất hiếu, vô dụng ... Hu hu hu."
Mã Bác khóc như lên cơn, lộ ra bản tính của hắn, vẫn là nhu nhược, ích kỷ, việc làm đáng hận, không có chút nào đáng để thương hại hết.
Vậy nhưng hắn lại cứ khiến người ta phải thấy đáng thương, Đổng Thuần Khiết lặng lẽ lau đi vài giọt nước mắt bên khóe, ánh mắt thương xót:" Thứ đó đâu, cậu biết chúng tôi đang tìm cái gì."
" Ở, ở . . Thứ đó ..." Mã Bác khóc nức nở, người co quắp trên mặt đất, cuối cùng cô đọng lại thành ba chữ đầy tuyệt vọng:" Trên người tôi."
Hai đặc vụ muốn tới lục soát, Đổng Thuần Khiết ngăn lại, lúc này không cần hỏi hắn cũng đoán ra được:" Không cần lục soát nữa, trong thân thể ... Báo cho ở nhà chuẩn bị phẫu thuật đi."
Nói xong thở dài, kết quả có rồi, nhưng sao không có chút niềm vui chiến thắng nào. Cừu Địch đỡ Mã Bác lên, bảo đặc vụ đưa chìa khóa còng, mở còng tay cho hắn, cổ tay Mã Bác đã bị còng thép cứa cho be bét máu rồi. Dù là Cừu Địch cũng thấy lòng đầy day dứt, bất kể là lấy danh nghĩa đường hoàng thế nào, hành vi đều là đồng loại tương tàn, có lẽ người tuyệt vọng trước mắt, không phải kẻ đáng chết.