Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 562 - Chương 232: Yêu Ma Quỷ Quái Là Ai? (14)

Chương 232: Yêu ma quỷ quái là ai? (14) Chương 232: Yêu ma quỷ quái là ai? (14)

" Mày không cần trả lời đâu, có thể trấn áp được loại nhân vật như Đoàn Tiểu Đường, không phải là đứa con ngoan như mày có thể làm được, mày chỉ có thể lợi dụng chúng kiếm tiền thôi, chứ hoàn toàn thao túng chúng thì không thể."

Câu nói có cả sự cảm thông lẫn thấu hiểu này của Cừu Địch làm vẻ mặt Mã Bác nhẹ đi vài phần.

" Sai lầm của mày với tao được người sau lưng mày kịp thời sửa chữa, ném Đoàn Tiểu Đường ra, tao nghĩ mưu đồ của người đó rất lớn. Đoàn Tiểu Đường chết một cái, toàn mộ manh mối đứt đoạn, số tài chính phi pháp đủ bất kỳ ai cũng nảy ra ý đồ giết người ... Mày chỉ có thể tham dự, chứ không phải chủ mưu."

" Bố trí này rất tốt, hẳn sẽ phát triển như thế này, khi tao tới điểm hẹn với Đoàn Tiểu Đường, lúc đó hắn đã chết rồi, rất có khả năng bố trí để Đoàn Tiểu Đường chết bởi vũ khí của tao, sau đó tao bị cảnh sát địa phương bao vây, tới lúc ấy An ninh quốc gia cũng không thể biện hộ cho tao được ... Có điều sau khi tao đi gặp Trang Uyển Ninh, hơn nữa còn ở bên cô ấy một thời gian rất dài, bọn mày ý thức được tao có khả năng từ cô ấy hiểu ra chuyện liên quan tới mày gây ra mối nguy hiểm, cho nên mới quyết định bịt miệng tao luôn, chứ không gài bẫy tao rơi vào tay cảnh sát chứ gì?"

Mã Bác có vẻ hồn xiêu phách lạc, không phản ứng với câu hỏi của Cừu Địch.

" Có phải mày bị người ta nắm thóp?" Cừu Địch đột ngột hỏi:

Mã Bác theo bản năng gật đầu, rồi sợ hãi lắc đầu liên tục, nhận ra việc làm của mình là vô nghĩa rồi cúi đầu, những biểu hiện này cho thấy rõ hắn đã hoảng loạn rồi, không biết phản ứng thế nào là chính xác.

Không thể sai được rồi, chắc chắn là có điểm yếu nào đó nắm trong tay người ta, nên bị ép phải làm việc.

Toàn bộ sự kiện được tua lại trong đầu Cừu Địch, ngay cả y cũng có chút kinh ngạc phát hiện ra, cái tên Mã Bác không thể tính là loại gian ngoan xảo quyệt, vậy mà trong hoàn cảnh mưu mô gian trá, lại thiếu chút nữa thành người cười cuối cùng. Điều này khiến Cừu Địch không thể không nhìn lại hắn, tên này rốt cuộc trên người có ưu điểm gì mà lấy được tín nhiệm của Đoàn Tiểu Đường, được Từ Phái Hồng dựa dẫm . . Còn có được tình yêu của Trang Uyển Ninh.

Vừa nghĩ tới Trang Uyển Ninh, Cừu Địch hiểu ra ... Là lương thiện.

Đó là một định nghĩa vô cùng kỳ quái giành cho kẻ muốn giết mình, phản bội tổ quốc, tham lam ... Nhưng Cừu Địch cho rằng nhận định của mình là chính xác. Đem so với đám người kia, hắn rõ ràng là lương thiện. Với Đoàn Tiều Đường hẳn là thấy hắn nhát gan, Từ Phái Hồng thấy hắn non nớt, Trang Uyển Ninh thấy hắn hiền lành nghe lời.

Chàng soái ca sinh ra ngậm thìa vàng này thực sự tử tế hơn rất nhiều đám không từ thủ đoạn nhiều, hắn chỉ muốn kiếm tiền, cho dù thành mục tiêu chủ yếu chỉ vì đất Thục không còn đại tướng, Liêu Hóa đi tiên phong.

Nghĩ vậy bao oán hận tích góp trong lòng Cừu Địch sau khi bị bắt cóc thực sự vơi đi gần hết, vỗ vỗ vai Mã Bác:" Tôi luôn tin nhân chi sơ tính bản thiện, nhất là người sống trong môi trường tốt, được giáo dục bậc cao như anh, anh là người không muốn tranh đoạt va chạm với ai ... Anh không làm được chuyện giết người, có làm cũng là bị ép vào đường cùng thôi."

Mã Bác rụt người lại, ánh mắt thoáng qua vẻ cầu khẩn, không nhận ra rằng, hắn rơi vào tình cảnh này rồi thì cầu xin ai cũng vô ích.

" Tôi nghĩ, anh chỉ muốn có cuộc sống bình thường, tất nhiên là dư dả một chút, nhưng không phải bon chen, thong thả sống, yêu đương, lập gia đình ... Nhưng cuộc gặp gỡ tình cờ nào đó, anh đã vô tình phát hiện ra chuyện bọn chúng làm, hoặc là do bọn chúng cố tình bố trí cạm bẫy đưa anh lên thuyền giặc ... Kết quả là anh chỉ đành tiến về phía trước thôi, phải không?"

"Ừ ..." Mã Bác giọng nghèn nhẹn, ngước mắt nhìn Cừu Địch, vẻ mặt bi thương, xem ra là có bí mật trong chuyện này:

" Vậy tôi đoán nhé, chuyện có khả năng liên quan tới cha mẹ, tới gia đình anh, tôi nghĩ không phải là chuyện cá nhân anh, càng không phải là vấn đề liền ... Là chuyện liên quan tới danh dự và thể diện phải không? ... Anh có thể đi được tới ngày qua, qua được cuộc tranh đấu sống chết của bọn chúng thật không dễ dàng gì ..." Chớp mắt một cái một kẻ phản quốc thập ác bất xá qua lời Cừu Địch thành người tốt gặp phải vận mệnh đáng thương:

Tất cả người nghe những lời này đều hoang mang, không biết Cừu Địch nói thật hay chỉ thủ đoạn của y, nhưng nhìn phản ứng của Mã Bác, có lẽ tám chín phần là bị người ta bài bẫy, tiếp đó là chuột rơi vào kho thóc, chưa kịp mừng thì chuyện đã muộn ...

Phản ứng của Mã Bác à, hắn khóc rồi, nước mắt nóng hồi chẳng có dấu hiệu nào bào trước trào ra, hắn hít sâu, nuốt vào, nhưng tâm tình đã không cách nào kiềm lại được nữa, tinh thần thất thủ rồi.

" Tôi biết, mặc dù anh lợi dụng Uyển Ninh, nhưng anh thực lòng yêu cô ấy ... Tính cô ấy à, nhìn có vẻ hiền dịu, nhưng kỳ thực cứng đầu, cố chấp, luôn làm theo ý mình, năm xưa tôi và cô ấy thực ra tranh luận suốt ... tôi đoán là cha mẹ anh không hề thích cô ấy nhỉ, sợ cô ấy áp đảo anh. Còn anh là đứa con ngoan, anh sẽ không cãi lời cha mẹ, cũng không muốn phụ Uyển Ninh, cho nên việc gì cũng nghe theo cô chiều, chiều chuộng cô ấy, vì anh biết, chuyện giữa hai người chắc chắn sẽ không có kết quả, anh làm thế để giảm bớt áy náy trong lòng chứ gì?" Cừu Địch thẻ dài, đó là cảm nhận sâu nhất của y sau nghĩ lại về buổi tối hôm đó ở Đh Trường An, Trang Uyển Ninh đã thực sự yêu tên gián điệp này:

Mã Bác gật đầu liên hồi, không còn cố gắng kiềm chế cảm xúc nữa, những tâm sự này hắn chưa từng nói với ai.

" Chúng ta yêu cùng một cô gái, tôi nghĩ tôi đồng cảm được với anh." Cừu Địch nhỏ giọng nói:" Xin lỗi, lúc nãy tôi lừa anh đấy, giữa tôi mà cô ấy không có gì cả, tôi nói thế chỉ vì ghen tỵ thôi ... Cố ấy thực lòng yêu anh, yêu chàng hoàng tử coi cô ấy như công chúa, chứ không phải tên lưu manh không nghề nghiệp như tôi. Lúc nào đó gặp lại cô ấy, tôi sẽ trịnh trọng nói với cô ấy, bất kể anh từng là người thế nào, nhưng anh là người đáng để yêu."

"Aaaaa..." Mã Bác chớp mắt hoàn toàn mất khống chế, cảm xúc lên tới cao trào, bắt đầu gào khóc trong đau khổ, hối tiếc, ân hận, có lẽ là người bình thường, khi hết thảy mọi thứ mỹ hảo lại bị chính tay mình phá bỏ, khi người mình muốn bảo vệ lại do chính mình gây tổn thương. Tiếng gào khóc như thú hoang, đau vô cùng, hận vô cùng, không ngừng nức nở nói hai chữ với Cừu Địch.

Hai chữ đó là cảm ơn.
Bình Luận (0)
Comment