Chương 236: Yêu ma quỷ quái là ai? (18)
Chương 236: Yêu ma quỷ quái là ai? (18)
" Đừng dụi mắt nữa, không tốt đâu." Đới Lan Quân ngồi xuống, lấy khăn tay ra chấm nước mắt cho Trang Uyển Ninh, Trang Uyển Ninh theo bản năng muốn né tránh:
So với cô gái này, Đới Lan Quân nhận ra, rắc rối mình gặp còn chưa là gì cả, phải tích cực đối diện mới đúng, động tác của cô càng thêm ôn nhu cẩn thận, tựa như lau chùi một món đồ sứ tinh tế:" Đi nào, mọi chuyện qua rồi, cuộc đời bọn chúng sẽ kết thúc tại đây, còn cô, cần một khởi đầu mới, hãy quên bọn chúng đi."
Trang Uyển Ninh hít thở gấp, không biết là nghe lời khuyên, hay là khóc đủ rồi, dần dần thu lại nước mắt, luôn miệng mắng chửi Mã Bác là quân khốn kiếp. Đô Hàn Mai cũng tới dìu Trang Uyển Ninh lên. Trang Uyển Ninh vẫn khóc, nhưng đã lấy lại tinh thần rồi, vừa lau nước mắt vừa đi, vừa rời khỏi tầng hầm giam giữ của cục bảo mật, ánh sáng chói chang chiếu vào, làm cô không thích ứng kịp, qua đôi mắt nhòe lệ, cô lờ mờ nhìn thấy một chiếc xe đỗ bên ngoài, bật một tiếng khóc to, chạy ù tới ông già bên xe, hai người ôm nhau khóc.
Phải nói trong cục đã làm công tác xử lý hậu quả hết mức rồi, cục trưởng Trần đích thân tới nhà Trang Uyển Ninh giải thích, cũng có công văn gửi Đh Trường An, nói rằng bọn họ đưa cô đi là để bảo vệ cô, người bọn họ nhắm tới là Mã Bác, hôm nay Đổng Thuần Khiết còn tự mình đi đón giáo sư Trang tới cục bảo mật. Thế nhưng Đô Hàn Mai biết chuyện không dễ qua như thế, lời người đáng sợ, ai biết ngoài kia sẽ đồn thổi thế nào, cuộc sống của Trang Uyển Ninh sẽ không cách nào quay lại như xưa nữa :" Ôi, không biết có để lại ám ảnh tâm lý không, cô gái đáng thương."
Mấy người trong tổ hành động đứng thẳng kính lễ với cha con giáo sư Trang, tiễn Trang Uyển Ninh vãn khóc nức nở lên xe, niềm vui trùng phùng sau kiếp nạn, sao khiến người ta chua xót như thế.
" Lần đầu tiên chúng ta thả người mà khách khí như thế đấy." Đới Lan Quân thở dài, dù sao chuyện không hay đã qua rồi, chỉ có điều cô nhìn quanh, người mà cô nghĩ sẽ xuất hiện bất ngờ lại không thấy đâu:
" Do bên trên nể mặt vị nội tuyến kia đấy, cậu ta cũng là một trong số người si mê cô giáo Trang." Đô Hàn Mai có lẽ vì lần này không có nhiều cơ hội thể hiện, cho nên ngứa nghề, phân tích một tràng:
" Kỳ thực Cừu Địch sớm phát hiện Mã Bác có vấn đề, cho nên ngầm ám thị Trang Uyển Ninh rời đi, sau khi chuyện xảy ra, lại âm thầm thông qua chủ nhiệm Đổng, đưa ra thông báo bắt giữ, An ninh quốc gia bắt giữ ai còn phải thông báo à? ..."
" Thậm chí tôi còn hoài nghi những mục tiêu cậu ta nhắm tới trước đó như Dương Phượng Lan, Yến Đăng Khoa đều là vì minh oan của cô giáo trang, bảo vệ cô ấy. Phàm nam nhân nào sinh ra tâm lý bảo vệ một cô gái, điều đó chứng tỏ là thực lòng yên cô gái đó ... Hai người đó là bạn học cũ nữa, rất có khả năng là mối tình đầu. Tình đầu khó quên, nếu là trải qua một quá trình yêu đương rồi chia tay còn đỡ, nếu dang dở, đó sẽ là nhung nhớ cả đời đấy."
Phân tích này chẳng phải là điều Đới Lan Quân muốn nghe, nhưng không nhịn được hỏi:" Nếu như cô gái khiến nam nhân sinh ra tâm lý muốn bảo vệ không chỉ là một thì sao?"
" Bình thường thôi mà, nam nhân có ai không lăng nhăng chứ?" Đô Hàn Mai cười nói:
Đúng thế, hỏi thừa rồi, Đới Lan Quân bật cười, hai người cùng đi lên đón tổ hành động.
Vụ án chưa kết thúc, thậm chí còn đang bước vào giai đoạn thu quan hết sức quan trọng, số người bị đưa tới cục bảo mật ngày một nhiều, trong đó đa phần đều là những nhân vật bị triệu tập trước kia, bây giờ chuyển sang chính thức bắt giữ, vì thế xe ra vào liên tục, có lẽ chẳng ai chú ý một chiếc xe Iveco bình thường đỗ cách cục bảo mật không xa.
Bên trong xe, Bao Tiểu Tam đang tán phét với hai đặc vụ đang giao nhiệm vụ đi theo bảo vệ họ, còn Quản Thiên Kiều, Cừu Địch, Cảnh Bảo Lỗi xem cảnh cha con Trang Uyển Ninh đoàn tụ qua màn hình, camera gắn trên nóc xe không chỉ có độ phân giải cao, tầm quan sát rất xa, thu hết hình ảnh trước cục bảo mật.
" Cô ấy còn đẹp hơn cả trong ảnh nữa." Quản Thiên Kiều cảm thán, cô gái như vậy chẳng trách làm người ta nhớ mãi:" Cừu Địch, sao anh không đón cô ấy, đây là cơ hội tốt."
" Không cần, cô ấy bình an là được rồi, có lẽ tôi là một trong số người cô ấy ít muốn gặp nhất bây giờ." Cừu Địch lắc đầu, đổi lại là y cũng chẳng muốn bị người quen chứng kiến:
" Anh thật là ... anh quá ôn nhu với các cô gái đấy." Quản Thiên Kiều đứng dậy vỗ vai Cừu Địch:" Đôi khi cần mạnh bạo chút mới tốt!"
Nói xong đi ra chỗ Bao Tiểu Tam.
Cảnh Bảo Lỗi liếc nhìn Quản Thiên Kiều một cái, khi một cô gái đưa ra lời khuyên cho chàng trai về cô gái khác, cơ bản hai người hết hi vọng ròi, khoác vai Cừu Địch:" Kiều nói đúng đấy, cơ mà Cừu Địch, tôi nói thật nhé, cậu theo đuổi Trang Uyển Ninh không khác gì một người đọc xong cuốn sách luật bóng đá lại đòi thi đầu ở giải ngoại hạng Anh, cậu nghĩ có cơ hội sao?"
" Ý cậu là gì?" Cừu Địch nhíu mày, so sánh kiểu gì thế:
" Quá rõ ràng, từ khi rời trường học tới giờ, cậu chưa yêu đương lần nào đúng không? Cô ấy thì hẳn trải qua vài mối tình rồi, nhất là qua chuyện lần này, sẽ càng trở nên trưởng thành. Kể cả cậu sau này có giàu như Yến Đăng Khoa thì chẳng ích gì, định học tên ngốc đó lái xe tới trường, ôm bó hoa, ngu ngốc đợi cô ấy à? Cậu nghĩ xem, ngay cả khi lúc đó Trang Uyển Ninh không có bạn trai thì Yến Đăng Khoa có khả năng không? Cậu cũng thế này." Cảnh Bảo Lỗi đoán chừng nói thế này chưa ăn thua, nói thêm:" Như tôi bảo lúc nãy, muốn tới giải ngoại hạng Anh, cậu phải qua vài câu lạc bộ hạng dưới tích lũy kinh nghiệm đã."
" Cừu Địch, kiếm vài cô gái rồi yêu đương đi, thời buổi này nam nữ tìm tới với nhau, an ủi qua lúc cô đơn, không tồn tại chuyện ai thiệt ai lợi. Tình dục cũng là yếu tố quan trọng trong tình yêu đấy, cậu ghi điểm ở mặt này, ưu thế không nhỏ ... phải rồi, nói mới nhớ, đừng nói với tôi là cậu chưa từng ..."
" Cút, cút, định kiếm chuyện trêu chọc tôi đấy à!" Cừu Địch bợp đầu Cảnh Bảo Lỗi đứng dậy, vỗ tay mấy cái, lớn tiếng nói:" Mọi người phấn chấn lên, chuyện còn chưa kết thúc, kho báu tên Lý Tòng Quân đó bỏ lại chưa ai tìm ra, chúng ta tranh thủ lập thêm một công trạng nữa nào ..."
Thế là Iveco lại nổ máy lên đường.