Chương 237: Yêu ma quỷ quái là ai? (19)
Chương 237: Yêu ma quỷ quái là ai? (19)
Quay trở lại cục bảo mật, sau khi tiễn hai cha con giáo sư Trang đi rồi, Trần Ngạo quay sang trách móc Đổng Thuần Khiết:" Đang bận tối mắt như thế, anh lại kéo tôi đi làm cái chuyện vớ vẩn này, tôi nói này Lão Đổng, có cần làm thế không? Cán bộ cấp tỉnh còn bị triệu tập mười mấy người, thậm chí chẳng cần chúng ta ra mặt."
" Đối xử tử tế với người khác mới có lòng tin của người ta, chuyện này anh không hiểu đâu, cứ nghiêm mặt làm nhân vật lớn đi ... Này này, mọi người nói xem, nhìn cái mặt của anh ta, trông như ai cũng nợ tám trăm đồng, liệu có tâm tình tốt được không?" Đổng Thuần Khiết kéo tay Trần Ngạo chỉ mặt nói lớn, như cố ý để Trần Ngạo bẽ mặt vậy:
Ai mà dám nói gì chứ, đều phải quay mặt đi chỗ khác, Trần Ngạo đẩy Đổng Thuần Khiết ra, hắng giọng thu hút sự chú ý của mọi người:" Các đồng chí, nhân cơ hội này tôi trịnh trọng xin lỗi mọi người, đặc biệt là đồng chí Tiểu Đới chịu ấm ức ... Có điều thực sự không thể đổ hết cho tôi, vai trò của tôi khi tới đây, cục trưởng Trần đã ra nghiêm lệnh, khi hành động cố gắng ngăn cản mọi người phá án, bình thường phải cố gắng tỏ ra quan liêu hẹp hòi, nhận thức phải cố gắng tỏ ra ngu dốt bất tài ... Tôi hết cách rồi, có muốn tỏ ra anh minh cũng không dám, đó là vi phạm kỷ luật tổ chức."
Vở kích khép màn, lời giải thích này khiến những hoài nghi khoảng cách trước đó đều bị xóa tan, còn lại chỉ có xấu hổ ngại ngùng. Vương Trác kính lễ với Trần Ngạo:" Xin lỗi trưởng phòng Trần, tôi ..."
" Cậu hoài nghi tôi là nội gián à?" Trần Ngạo hiểu ra ngay, kéo tay hắn xuống:" Đừng khách khí, đó là vai trò của cậu, tôi không nhỏ nhen như thế, không cần sợ sau này tôi gây khó dễ."
Tiếp đó tới Lan Quân cũng trịnh trọng kính lễ với Trần Ngạo, dõng dạc nói:" Xin lỗi xử trưởng Trần, tôi luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi anh, tôi không nên nghi ngờ mệnh lệnh của cấp trên."
" Không, không, không, cô nghi ngờ rất tốt, trong đội ngũ của chúng ta thiếu tinh thần dám chất vấn như thế, tôi nên kính lễ với cô mới đúng, cô đã hi sinh vì sự nghiệp này nhiều rồi ..." Trần Ngạo đáp lễ, còn nắm lấy bàn tay bị thương của Đới Lan Quân, vỗ nhè nhẹ:
" Biến biến, giữa ban ngày ban mặt đừng lợi dụng mình là lãnh đạo nắm tay nắm chân con gái nhà người ta, già rồi không biết xấu hổ ... Này Trần Ngạo, đừng nói là tôi không nể mặt anh nhé, lần này thể diện của anh hơi bị lớn, tôi còn phải nhường tổ trưởng cho anh, khi anh bị phê bình đừng kéo tôi vào đấy." Lão Đổng kéo tay Trần Ngạo ra:
Đây là thứ trời đánh, khắc tinh đời này của Trần Ngạo, hình như gần đây còn tệ hơn, trước kia ít nhiều còn có chút bộ dạng lãnh đạo, giờ thì ngày càng xu thế vô lại, không buồn nói chuyện với hắn.
" Lão Đổng, anh đừng tự coi mình là đúng, trước kia anh là đồ vô dụng, nhưng anh biết bản thân vô dụng, cho nên hai chân đặt trên mặt đất, làm việc thực tế, bây giờ hếch mặt lên trời, cẩn thận vấp ngã đấy ... Hừ, cái công lao này anh có bỏ, tôi cũng không thèm."
" Sai, chút việc xử lý hậu quả này, tôi mà làm thì đúng là giết gà dùng dao mổ trâu, nên làm phiền tới anh." Đổng Thuần Khiết thần bí nói:
" À, tôi hiểu rồi." Trương Long Thành nhạy bén nói:" Mấy người kia?"
" Phải rồi." Trần Ngạo cũng hiểu ra:" Bọn họ còn chưa rút sao, Lão Đổng bọn họ đang ..."
" Đang tìm cứ điểm cuối cùng của Điền Thượng Đại Tường, cái tên gián điệp đó thật không tầm thường, đến giờ tôi còn có chút không chắc lắm về vai trò của hắn ... Tôi cược sẽ tìm thấy, mọi người đánh cược với tôi không?" Lão Đổng dụ dỗ, nhưng không ai phụ họa:
Trần Ngạo bất mãn:" Lão Đổng, anh tùy tiện quá rồi đấy, chuyện này đáng lẽ do người của chúng ta làm, cả chuyện Mã Bác nữa, người chúng ta cũng có thể khiến hắn khai ra. Hắn chẳng qua chỉ là tên công tử bột, chẳng phải gián điệp được đào tạo gì."
" Sao càng già mặt càng dày như thế, người ta làm xong rồi mới nói là mình cũng làm được. Vậy đánh cược không, cược lương tháng sau của anh, thua rồi lấy ra khao mọi người ăn lẩu." Đổng Thuần Khiết dai dẳng gạ gẫm:
Loại chuyện vi phạm kỷ luật như vậy, Trần Ngạo tất nhiên không tiếp, vờ không nghe thấy gì lờ Đổng Thuần Khiết đi. Đổng Thuần Khiết chắp tay sau lưng, bước đi khệnh khạng gọi tài xê theo cùng, mọi người đều biết tính Lão Đổng, hắn lải nhải suốt cả ngày thật đấy, nhưng một khi giữ kín chuyện gì thì đừng hòng ai moi ra được.
Trần Ngạo chỉ biết lắc đầu quay về văn phòng tạm thời của tổ hành động, Đới Lan Quân không biết nghĩ ra cái gì, chạy theo Trần Ngạo xin chỉ thị. Trần Ngạo phất tay, Đới Lan Quân hưng phấn đuổi theo Lão Đổng, ngồi vào chiếc xe sắp lên đường.
" Biết ngay cô không chịu nổi tịch mịch mà." Lão Đổng ngồi ở ghế phụ lại quay đầu lại trêu Đới Lan Quân:" Đúng không?"
" Tôi nhớ anh ấy đấy, sao nào? Muốn gặp anh ấy không được à, trưởng phòng Trần cũng phê chuẩn rồi." Đới Lan Quân thoải mái thừa nhận, chuyện của Trang Uyển Ninh khiến cô hồi tỉnh, con người cũ cũng quay trở lại:
" Có tin tức tốt đây, có muốn nghe không?" Đổng Thuần Khiết ném cho cô ánh mắt dụ dỗ:
" Có phải là muốn phá cách tuyển dụng không?" Đới Lan Quân cũng thông minh lắm, đoán ngay ra:
Lão Đổng cười ha hả, người quay hẳn lại, gương mặt bừng bừng phấn khởi khoe: Đoán đúng rồi, tôi còn chưa lên tiếng, cục trưởng Trần đã hỏi rồi ... Ái dà, cô chưa gặp tiểu nha đầu Quản Thiên Kiều đó, vừa ngoan ngoãn lại tài giỏi, lợi hại lắm, giải mã còn nhanh hơn Vương Trác, một mình cô bé đó truy lùng tài chính phi pháp của Đoàn Tiểu Đường, nhảy qua tường lửa của Ngân Liên - China UnionPay , không biết sao mà làm được ... Cục trưởng Trần nói, nhân vật nguy hiểm như thế, chúng ta nên chiêu mộ thì hơn ... Ha ha ha thực sự quá lo rồi, cô bé đó ngoan lắm, nhưng mà tôi tán đồng ..."
Đới Lan Quân nghe Lão Đổng thao thao bất tuyệt, giọng điệu như khoe khoang con gái mình thì không khỏi tò mò về Quản Thiên Kiều, nhưng còn có chuyện khiến cô muốn biết hơn:" Vậy đám Cừu Địch thì thế nào?"
" Cừu Địch hả, không thành vấn đề, cậu ta xuất thân đàng hoàng, con cháu cách mạng thì có vấn đề gì được, Lão Trần muốn bồi dưỡng cậu ta thành Phí Minh thứ hai, chuyên truy bắt gián điệp ... Có điều Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi thì không được. Thằng nhãi khốn kiếp Tam Nhi đó tiền án cả đống, đầu óc cũng không đạt tiêu chuẩn. Cảnh Bảo Lỗi càng không được, cậu ta từng tổ chức đánh bạc ở Ma Cao, trong hồ sơ tính là dính líu tới xã hội đen, làm sao qua được cửa thẩm tra chính trị." Đổng Thuần Khiết tiếc lắm, theo ý hắn à, tuyển cả cái tổ hợp đó dưới quyền mình, dù sao cũng dùng thuận tay:" Thế là khỏi phải nhớ nhung nữa rồi, có khi sau này ngày ngày ở bên nhau, tôi xin tổ chức lập tổ liên hợp hành động vợ chồng cho hai người, thế nào? ... À, thế không được, phía Thế Thành phải làm sao, cô đã kể cho người ta chưa?"
Tâm trạng vui vẻ của Đới Lan Quân bị phá hỏng tức thì, mắng:" Anh đúng là phiền toái, chẳng qua là có hai nam nhân thôi, một người cưới làm chồng, một thì làm tình nhân, có gì đâu mà khó?"
À, đây cũng tính là một phương thức giải quyết, Lão Đồng nhận được bài học rồi, không dám hỏi nữa, thật ra hắn muốn hỏi thêm một câu, còn thằng nhãi Vương Trác kia cũng muốn theo đuổi cô thì tinh sao, cơ mà tốt nhất không nên hỏi.