Chương 4: Tìm kiếm miệt mài trong đám đông. (4)
Chương 4: Tìm kiếm miệt mài trong đám đông. (4)
Đừng mơ đợi được tới lúc cửa mở ra, lúc này Cừu Địch ở trên tường nhìn thấy một người xách quần chạy từ tầng hai ra. Tên đó leo qua ban công, nhảy lên tường, nhảy hụt rồi, ái dà quá tệ lậu, khoảng cách gần như thế mà nhảy hụt, làm Cừu Địch thót tim thay, may hắn bám được, nửa người vắt vẻo trên tường, vừa leo lên được bức tường chỉ rộng bằng bàn chân người lớn thì thấy có một thằng đang chạy vèo vèo trên tường, đã thế lại còn cầm gạch như muốn ném tới. Đúng là thằng ăn hại, vừa nhác thấy thế đã hoảng hồn lăn khỏi tường, ngã xuống cầu thang, tay ôm đầu la hét luôn mồm:" Đầu hàng, đầu hàng ... Đừng đánh tôi, tôi khai hết."
Nhát thế này thì thật hiếm thấy, Cừu Địch tới nơi nhảy xuống tường, tóm người đi mở cửa, lại đóng cửa vào, hai tay xốc cổ áo hắn lên:" Nói, mày có phải là Nhị Bì không?"
" Ối ối ối, chú cảnh sát ơi, chú nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Nhị Bì, Nhị Bì là ai thế?" Thằng này người không phải là béo, được mỗi cái bụng mỡ, chứng tỏ là loại ngồi nhiều, ít vận động, dinh dưỡng còn không tốt, mặt mày lấm lét đê hèn:
Nhìn bộ dạng đó làm gì giống cao thủ chứ, Cảnh Bảo Lỗi cũng nghi, hay là nhầm người thật. Bao Tiểu Tam bấm số di động, nhưng không nghe thấy tiếng chuông, hắn vung tay bợp luôn:" Nhầm thật à?"
" Nhầm thật mà, anh xem, tôi có giấy phép lái xe đây này, anh xem đi, tôi tên là Mã Hải Sinh ..." Nam tử đó lấy giấy tờ ra, cung kính đưa cho Bao Tiểu Tam tướng mạo hung ác, hắn sợ nhất là người này, theo kinh nghiệm của hắn đây là loại cặn bã không giỏi dùng ngôn tử, thích dùng nắm đấm nói chuyện:
Quả thật là thế, Bao Tiểu Tam còn chẳng buồn xem đã đưa cho Cừu Địch, Cừu Địch nhìn lướt qua rồi bỏ trả lại vào túi của hắn, hán tử đó tưởng rằng đã thoát nạn thì Cừu Địch thuận tay lấy luôn di động trong túi hắn. Hán tử đó không để ý, móc túi lấy ví tiền đưa cho Bao Tiểu Tam, Bao Tiểu Tam mở ngay ra xem, oa, bên trong có cả một xấp tiền dầy.
Thế nhưng hắn sai lầm rồi, hành vi vội vàng thoát thân này càng khiến cho Cừu Địch tin vào phán đoán của mình, mở lịch sử cuộc gọi của tên này ra, xem số nào gọi nhiều nhất, ra hiệu cho tên đó im lặng, ấn số liên lạc thường dùng, còn mở ra ngoài. Bên kia có người nhận máy rồi, nhưng bên này không nói gì, quả nhiên đối phương bực mình nói trước:" Ê, ê, Nhị Bì, sao không nói gì, mới sáng ngày ra đã lên cơn động cỡn gì đấy? Không biết bà đây làm việc cả đêm mệt lắm à?"
Cừu Địch cúp điện thoại, tới đây mọi thứ đã rõ ràng, cả ba người nhìn Nhị Bì với ánh mắt bất thiện, vẻ mặt tên này biến đổi đặc sắc vô cùng, phải nói là tột cùng đau khổ:" Ài ... chú cảnh sát anh minh ... Coi như mọi người tàn nhẫn, tôi thua rồi, nhưng tôi đã cải tà quy chính, bây giờ bất kể là bằng cấp hay hộ chiếu giả gì đó, tôi cũng không làm."
Giờ mọi người mới thực sự nhìn lại tên Nhị Bì khiến người ta mất công tìm kiếm này, cằm nhọn đầu to, để ria mép, tóc rẽ ngôi giữa, trông không giống dáng vẻ của người đã cải tà quy chính. Cừu Địch ra hiệu cho hai người kẹp hắn đưa vào nhà, Nhị Bì sợ hãi ra sức tự chứng minh sự thanh bạch của mình:" Chú cảnh sát ơi, thật đấy, mọi người không tin thì cứ tìm đi, tôi chực sự không làm nữa, tôi rời khỏi nghề này lâu rồi."
" Thế hả, ý mày nói cái bằng lái xe mày vừa đưa ra là đồ thật phải không?" Cừu Địch lạnh lùng nói:
Nhị Bì nghẹn họng, cái thằng này hèn nhưng mặt hắn dày như thớt, đổi giọng:" Tôi chỉ làm đúng cái đó tự dùng, không còn mua bán giấy tờ giả nữa."
Đi vào nhà tên này, thật bất ngờ là bên ngoài nhếch nhác, bên trong lại gọn gàng sạch sẽ quá mức, không có gì đặc biệt, đồ gia dụng như ngôi nhà bình thường, chỉ mỗi điều rất sạch. Cừu Địch đi qua đi lại trong phòng tìm kiếm, thi thoảng để ý tới sắc mặt của Nhị Bì, khi y đi tới cửa sổ, phát hiện một chỗ rất bẩn, không ăn nhập với phần còn lại. Y đẩy cái tủ nhỏ, tức thì lộ ra một cái cầu thang thông xuống tầng dưới, hoặc có khi còn sâu hơn nữa.
" Đưa hắn xuống dưới đi." Cừu Địch chỉ huy:
Đúng là một cái phòng kín, thông tới tầng hầm, đợi tìm được nguồn điện đưa Nhị Bì xuống thì mặt hắn như nhà có tang, rối rít nói:" Thật sự không làm gì mà, bây giờ khắp đường phố dán quảng cáo lừa người, dân kỹ thuật cao như chúng tôi sớm không còn việc làm nữa, không tin thì anh cứ tra đi, chỉ có công cú gây án thôi, chắc chắn không có chứng cứ gây án."
Cừu Địch xem xung quanh, máy cắt, máy vi tính, máy in, các loại mực, rồi các loại công cụ mà y chẳng gọi tên được, có lẽ dù tìm cũng chẳng tìm thấy được gì, nhưng mà Cừu Địch chẳng buồn tìm, mục đích của y không phải ở đó, vỗ vỗ vai Đinh Nhị Lôi hỏi:" Mày có biết bọn tao là ai không?"
" Chú cảnh sát, chẳng lẽ ..." Đinh Nhị Lôi run run hỏi:
Bao Tiểu Tam đưa giấy chứng nhận cho hắn, vừa xem một cái suýt nữa làm chuyên gia làm giấy tở giả hộc máu xỉu tại chỗ, không ngờ là "Giấy chứng nhận ngầu lòi", lúc nãy người ta che phần chữ đi, chỉ lộ ra phần quốc huy thôi, nhìn màu sắc ai cũng nghĩ là giấy chứng nhận cảnh sát chứ. Nhục ơi là nhục, mang tiếng chuyên gia mà để bị lừa ở chính sân nhà, Đinh Nhị Lôi ngồi bệt ra đất ăn vạ:" Các anh là ai, làm thế này vô sỉ quá rồi, không thể chơi thế chứ, hại người ta quá lắm."
" Này này, có nhầm lẫn gì không vậy, anh phải thấy vui mừng vì chúng tôi không phải là cảnh sát chứ." Cảnh Bảo Lỗi ngồi xuống trêu, cảm giác thằng này trí thông minh ngang với Bao Tiểu Tam, lại vừa hèn vừa nhát, như phiên bản tệ hại hơn vậy:
À, đúng rồi, nếu không phải cảnh sát thì mình thoát rồi, sợ cái gì, Đinh Nhị Lôi tức thì hưng phấn, nhưng vẫn cảnh giác nhìn ba người:" Thế các anh thì tới tôi có việc gì, làm gì có ai biết chỗ này?"
" Anh có số điện thoại liên hệ nghiệp vụ mà, tìm điện thoại là tìm ra thôi." Cảnh Bảo Lỗi đáp:
" Không thể nào, chỗ này bao nhiêu là người, cái điện thoại đó cũng không ở trên người tôi." Đinh Nhị Lôi không tin:
" Vấn đề là không phải nhà nào cũng lắm camera giám sát cao ngấp ngay trên cửa, làm thế khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Với lại khi bọn tôi đưa giấy tờ ra, anh không chạy bọn tao có dám tùy tiện xông vào nhà anh không?" Cừu Địch liên tục vỗ vai hắn, ý tứ rõ ràng, chúng tôi có biết đâu, anh tự khai đấy: