Chương 3: Tìm kiếm miệt mài trong đám đông. (3)
Chương 3: Tìm kiếm miệt mài trong đám đông. (3)
Câu chuyện giữa đôi bên dừng lại ở đó, Mã Thụ Thành dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá Cừu Địch, da ngăm đen, ánh lên sự khỏe khoắn, bàn tay thô ráp gân guốc, nói những lời sành sỏi lõi đời, nhưng gương mặt không có vẻ gian trá, mà đường đường chính chính. Nhìn Cừu Địch rất lâu, còn nhìn Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi chỉ trong thoáng chốc, sự ngờ vực trên mặt Mã Thụ Thành dần dần chuyển thành nụ cười. Cừu Địch cũng mỉm cười, giao thiệp với loại người này rất khó khăn, bọn họ từng trải, có chuẩn tắc riêng, sẽ không cho anh cơ hội sửa sai, y dẫn Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi theo không chỉ để hai người họ có nhận thức cơ bản với nhân vật họ sẽ hợp tức, còn để Mã Thụ Thành thấy y có bạn bè, như vậy bớt đáng nghi hơn một chút.
Chính như Tạ Kỷ Phong từng nói, giới gián điệp thương nghiệp này chỉ có hai loại người tồn tại được, một là lọc lõi, một là cặn bã.
Người này có vẻ là như thế, Cừu Địch ba lần tới tìm không có được bao thiện cảm của đối phương, thậm chí nói với nhau chẳng được mấy câu. Thời gian gặp mặt chẳng mấy mà kết thúc, quản giáo nhắc nhở, Mã Thụ Thành đứng dậy, trước khi đi mới tựa hồ nhớ ra cái gì, nói:" Con người cậu hẹp hòi thật đấy, mỗi lần tới chỉ mang theo chút xíu thế này, toàn là thứ đồ ăn vặt không đáng tiền, xem ra sống ở ngoài kia cũng chẳng ra làm sao nhỉ?"
Con mẹ mày chứ, được ăn còn giở giọng chê bai à, Bao Tiểu Tam nổi nóng đứng bật dậy định chửi mắng, Cừu Địch kéo hắn xuống, nói:" Đúng thế, anh cũng biết mà, kiếm ăn ngoài kia đâu dễ dàng gì."
" Vậy thì đi tìm một người tên Nhị Bì đi, tên thật là Đinh Nhị Lôi, hắn sống ở dải Bình Quả Viên - Môn Đầu Câu, có thêm một người bạn, kiếm ăn dễ hơn phần nào." Mã Thụ Thành liếc mắt qua Bao Tiểu Tam, xách đồ lên, đi theo quản giáo, không giải thích gì thêm:
Cừu Địch nhẹ người, đi mấy lần, tốn một đống tiền, cuối cùng cũng tiếp xúc được với bí mật của tên gián điệp lâu năm này, khoác vai hai người bạn rời trại giam, vậy là xác định được cái tên đầu tiên để tuyển vào liên minh rồi.
Có điều Cừu Địch lạc quan hơi sớm, bọn họ gặp phải khó khăn không ngờ tới, Quản Thiên Kiều vậy mà lại không biết người tên Đinh Nhị Lôi biệt danh Nhị Bì này, tra hộ khẩu thì đúng là có người này, nhưng tìm tới địa chỉ nhà ở thì sớm người đi lầu trống rồi. Tên Nhị Bị này chỉ có giấy đăng ký tạm trú thôi, với số nhân khẩu lên tới mấy chục nghìn vạn của thủ đô, một người muốn ẩn mình đúng là không khó, ba người bọn họ tìm kiếm khu vực Mã Thụ Thành nói tận ba ngày liền không tìm thấy chút bóng dáng nào.
Lại liên lạc với Quản Thiên Kiều, cô nhắc trong tay Mã Thụ Thành từng có một cao thủ chuyên làm giấy tờ giả, hơn nữa không phải là cái loại dán quảng cáo ở bên đường đâu, nhỏ từ giấy chứng nhận tốt nghiệp, các loại bằng cấp, lớn hơn thì tới hộ chiếu, chứng minh thư gắn chip, văn kiện công chứng ... Cả in chìm, hình mờ hắn cũng làm được hết.
Cừu Địch men theo manh mối này nghe ngóng trong giới, không ngờ Tạ Kỷ Phong tìm ra, lại còn không hề tốn công sức kiếm được cả số di động. Thì ra người ta là nhân sĩ cao cấp, chỉ tiếp khách quen và người được khách quen giới thiệu thôi. Quả đúng như Quản Thiên Kiều nói, không phải loại dán quảng cáo kiếm cơm ngoài đường, bao sao họ hỏi khắp nơi không ra.
Ba người lại ngựa không ngừng vó tới khu Môn Đầu Câu, theo định vị mò đến phố Thành Tử đường Thủy Hán, xuống xe bus liền thấy một khu thành phố cũ, kinh nghiệm của bọn họ nơi thế này ngõ ngách chằng chịt loằng ngoằng như mê cung, là ác mộng của dân giao hàng.
Nhà cửa lụp xụp, đường dây điện chằng chịt, lối đi chật hẹp, Cảnh Bảo Lỗi nhìn xung quanh, cẩn thận né tránh rau thối vứt đi chỗ nào cũng có, lại còn cơm thừa, ống tiêm, bao cao su đã sử dụng, toàn thân hắn không thoải mái:" Chỗ quỷ quái này tìm thế nào?"
" Đúng thế, cả Lão Tạ cũng nói là phải gọi điện hẹn trước, nếu không người ta không gặp." Với kinh nghiệm xã hội của Bao Tiểu Tam, người ta trốn vào cái ngóc ngách như thế này rồi tức là không muốn giao thiệp với bên ngoài, tìm tới nơi chưa chắc đã gặp:
" Phải tìm cho ra, chuyện nhỏ như thế này mà cũng không làm được, Mã Thụ Thành sẽ xem thường chúng ta, khỏi nói tới chuyện lôi kéo người ta làm việc, người ta ra rồi sẽ không thèm để ý tới mày." Cừu Địch hiểu ý đồ của Mã Thụ Thành, tên đó đang muốn thử cân lượng của họ xem có tư cách hợp tác không:
" Phải tìm thế nào đây?" Cảnh Bảo Lỗi dừng lại, trước mắt bọn họ lại là một ngã ba:
Cừu Địch cũng gặp khó, hết nhìn trái lại ngó phải:" Thế này đi, tìm ngôi nhà nào đề phòng nghiêm ngặt nhất ấy, loại người này cầm tinh con chuột, trốn sâu lại còn nhát gan."
Vị trí không xác định, ba người lại loanh quanh trong ngõ suốt nửa buổi sáng, đi tới cuối ngõ thấy một căn nhà trên cửa sắt lắp hệ thống dây điện cùng với camera nhỏ. Quan sát địa hình, ngõ thì ngõ cụt, nhưng tầng hai cái nhà này lại thông với đầu kia của ngõ, từ đó nhảy xuống được, hơn nữa ban công ngôi nhà nối liền với tường nhà bên, chưa tới một mét.
" Con chuột của mày tới tám chín phần là trốn trong cái hang này rồi." Bao Tiểu Tam chỉ ngôi nhà nói:
" Thế thì khó rồi, nếu là hang của hắn, đánh động một cái là hắn chuồn." Cảnh Bảo Lỗi không thấy tình hình sáng sủa hơn:
" Tam Nhi, mày đi gõ cửa, bọn tao trèo tường ..." Cừu Địch nhỏ giọng dặn dò, mặc dù Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi không thể tính là tinh anh được, nhưng ba người họ phối hợp quen thuộc, sức mạnh tổng thể 1 + 1 + 1 khi đó lớn hơn 3 rất nhiều. Huống hồ chuyện trải qua khiến Cửu Địch hiểu, bên cạnh có người để tin tưởng, quan trọng hơn nắm một đám tinh binh mãnh tướng lòng dạ bất trắc.
Ở cái nghề bán đứng người khác là chuyện thường này, có người tin tưởng kỳ thực giá trị gấp bội, có hiệu quả không ngờ vào lúc cần thiết.
Cừu Địch chạy vài bước lấy đà, dùng cả chân lẫn tay, một mặt bám tường, hai chân co lại đạp tường, kéo bản thân lên bức tường gần như không leo lên được, rón rén như mèo bò trên mặt tường rồi ra hiệu Bao Tiểu Tam tới gõ cửa:
Bao Tiểu Tam không khách khí, đi thẳng tới trước cánh cửa sắt, lấy chân đá sầm sầm, không ngờ ngay lập tức có giọng nói truyền ra trên đầu:" Tìm ai đấy."
Giật cả mình thì ra là camera có sẵn cả loa, Bao Tiểu Tam rống lên:" Tìm Đinh Nhị Lôi."
" Không quen!"
" Tìm Nhị Bì."
" Chưa bao giờ nghe nói tới."
" Mở cửa, kiểm tra đồng hồ nước." Bao Tiểu Tam giơ giấy tờ ra, màu xanh có đóng quốc huy, giấy cảnh sát:
" Vậy đợi một chút." Tiếng trả lời hơi chậm, sau đó là im bặt: