Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 583 - Chương 2: Tìm Kiếm Miệt Mài Trong Đám Đông. (2)

Chương 2: Tìm kiếm miệt mài trong đám đông. (2) Chương 2: Tìm kiếm miệt mài trong đám đông. (2)

" Vì việc này mà Đỉnh Ngôn bị sụp đổ sao?" Cảnh Bảo Lỗi cũng nghe nói tới vụ này rồi, chính vì sự việc này khiến cảnh sát ra tay chỉnh đốn nghề điều tra thương vụ, khiến công ty trong nghề mười không còn nổi hai, Đỉnh Ngôn chính là bị đổ bể vào hơn hai năm trước trong cuộc đại chỉnh đốn này:

Cừu Địch gật đầu:" Dê đầu đàn bị bắt rồi, làm sao không sập cho được, giống như Cáp Mạn, nếu Tạ Kỷ Phong mà xảy ra chuyện thì chưa tới một tuần là người ta chạy sạch."

" Vậy tìm hắn liệu có nhiều ý nghĩa không, người đã ngã ngựa một lần, muốn đứng chân trong nghề này đâu dễ dàng." Cảnh Bảo Lỗ thì thầm, không ai chú ý cả, trừ người đi một mình ra, trên xe đều nói chuyện với nhau như thế, dù sao toàn chuyện không vẻ vang gì:

" Sai rồi, cậu vẫn chưa thay đổi góc độ để nhìn nhận vấn đề, cuối cùng hắn bị định tội là vụ này, cậu nghĩ hắn chỉ có một tội đó, không có tội khác à?" Cừu Địch nháy mắt:

Cảnh Bảo Lỗi hiểu ngay:" Kín miệng, đúng là phẩm chất ưu tú đấy."

" Ưu tú hơn nữa, ngày hắn nhận tội hắn còn chủ động bồi thường cho gia đình người bị hại 40 vạn. Thực ra nếu đã bị phán tù có kỳ hạn rồi, phần bồi thường dân sư kèm theo hắn có thể mặc kệ, dù có không bồi thường thì hắn vẫn bị phán một năm rưỡi."

" À tao cũng hiểu rồi, mày đi tìm cái loại não bị lọt nước đúng không?" Bao Tiểu Tam thì luôn có góc độ nhìn nhận sự việc khác biệt, nói xen vào:

" Thế nào Bảo Lỗi, cậu thấy sao?" Cừu Địch hỏi ý:

Bị dằn vặt giữa đúng và sai, thiện và ác, giữa áp lực sinh tồn và tôn nghiêm con người một thời gian dài, Cảnh Bảo Lỗi có lẽ đã lý giải được loại cuộc sống mà người ta không thể bình luận đúng sai ấy, hắn mỉm cười:" Vậy thì người đó cũng đáng kết giao đấy, hắn biết xấu hổ, biết áy náy với việc mình làm, tiếp đó còn dám làm dám nhận, đây cũng là một phẩm chất ưu tú."

Cừu Địch khoác vai Cảnh Bảo Lỗi cười, đó là nguyên nhân y nhắm vào Mã Thụ Thành. Chỉ có Bao Tiểu Tam là khịt mũi khinh thường, giơ bốn ngón tay lên:" Bốn mươi vạn à? Ở quê tao là mua được mấy cô vợ rồi, đúng là thằng ngốc."

Nói xong hẳn ngồi quay lại chỗ, tỏ vẻ không chung chí hướng, không thèm bàn việc. Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi nhún vai, cũng không đi tranh luận loại đề tài nghiêm túc này với đồng chí Bao Tiểu Tam lý tưởng đơn thuần.

Xe tới trạm cuối cùng, ba người cũng giống rất nhiều người khác xách theo túi lớn túi nhỏ, chủ yếu là đồ ăn. Bọn họ đứng xếp hàng ở ngoài trại giam, giống gọi số ở ngân hàng vậy, gọi tới số của người nào thì người đó mới được vào. Nơi như thế này cũng có quy tắc ngầm, hơn nữa được Cừu Địch lo liệu hết rồi, gọi một cú điện thoại, không lâu sau một cán bộ quản giáo đi ra, vẫy tay bảo ba người bọn họ vào, dẫn thẳng tới phòng tiếp khách ở tầng một.

Đây dúng là một nơi rất kỳ quái, toàn bộ mặc đồng phục tù hai màu trắng lam, toàn bộ đầu trọc lọc như sư cọ. Bao Tiểu Tam không nhịn được cười, Cảnh Bảo Lỗi dùng tay khẽ huých hắn, ý bảo ở nơi này giữ yên tĩnh, nhưng mà người khác không yên tĩnh, gia quyến thấy người thân đang chịu án, đại bộ phận đều giống nhau, khóc lóc sụt sùi, thậm chí vài người khóc rống lên thất thanh.

" Có cần tới mức đó không, thời buổi này kiếm được một nơi lo ăn lo ở cho chẳng dễ dàng gì." Bao Tiểu Tam cảm khái:

Cừu Địch tức tối quay lại cảnh cáo hắn:" Lát nữa mày ngậm cái mồm thối vào nhé, tao đã tốn không ít tiền vào vụ này rồi, nếu mà mày làm hỏng chuyện của tao, mày tự biết hậu quả."

Loại uy hiếp liên quan tới tiền bạc với Bao Tiểu Tam mà nói là hiệu quả nhất, hắn lập tức làm động khác khóa miệng, tôi không nói là được, không có chuyện tao mất tiền cho mày đâu.

Thời gian chờ đợi không lâu, quản giáo dẫn người tới, tương đối có tình người, quản giáo rất chiếu cố, cho bọn họ vị trí cửa sổ gần sát tường, sau khi dẫn phạm nhân tới thì đứng cách đó không xa chờ đợi.

Lần đầu gặp mặt, thực sự làm Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam bị sốc, Mã Thụ Thành ngồi ở phía đối diện tóc ngắn, ngắn sát da đầu luôn, lại còn lẫn lộn tóc đen tóc trắng, vóc người gầy gò, mặt mày khắc khổ, nếp nhăn trên trán hằn sâu. Nhìn qua một cái giống như người dân cùng khổ ở chế độ cũ bị bức hại mấy chục năm, còn là loại bị bức hại về cả thể xác lẫn tinh thần.

Gặp mặt đã hơn một phút rồi mà Cừu Địch và Mã Thụ Thành đều không nói gì, hết một nửa thời gian gặp mặt, Cừu Địch đem đồ đặt lên bàn, hắn mới mấp máy nói một câu đầu tiên:" Cám ơn!"

" Đừng khách sáo." Cừu Địch cười đáp:" Sắp hết thời gian thi hành án rồi, sao không thấy anh có chút vui vẻ nào thế?"

" Nếu như để cậu vào trong này, cậu cũng chỉ có căng thẳng cùng sợ hãi thôi." Mã Thụ Thành mặt không có biểu cảm gì:" Giống như ở nơi này quen rồi, không phải được ra, mà là sắp phải ra rồi."

" Tôi nghe trên mạng có câu thế này, trại giam là trường đại học, con người ta vào đây sẽ học được rất nhiều thứ."

" Đúng, ít nhất thì cậu cũng sẽ học được cách nhận ra ý đồ của người khác, ví như chúng ta chẳng có chút giao tình nào, vậy mà cậu tổng cộng vào đây ba lần, lại còn gửi vào tài khoản tù của tôi năm nghìn, tôi nhìn ngay ra được cậu có ý đồ bất chính." Mã Thụ Thành cười, có điều chẳng thà hắn đừng cười còn hơn, điệu cười đó chẳng những khó coi hơn khóc, mặt còn nhăn nheo, nhe hàm răng trắng ra làm người ta rợn cả người:

" Đúng, bị anh nhìn thấu rồi, vậy thì anh hẳn biết chúng ta có cơ hội thành bạn bè." Cừu Địch thoải mái nói:

Mã Thụ Thành hơi nhíu mày:" Ở cái nghề này, bạn bè là dùng để bán đứng, chuyện chúng ta làm chỉ có thể tóm gọn lại bằng hai thứ, bản đứng người khác, bản đứng bản thân. Còn kết cục thì đại đa số đều đáng buồn."

" Anh nói đúng, nhưng đáng buồn hơn nữa, thế giới này quá thiếu công bằng, có những người được quá nhiều, có những người không có gì cả, thậm chí đến cơ hội bán mình cũng chẳng có." Cừu Địch thở dài:

Gương mặt Mã Thụ Thành rốt cuộc có chút biểu cảm rồi, hắn nhìn chằm chằm Cừu Địch, gằn giọng nói:" Cậu đang thương hại tôi đấy à?"

" Không." Cừu Địch lắc đầu đính chính:" Tôi đang nói chúng ta."
Bình Luận (0)
Comment