Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 588 - Chương 7: Thoáng Xuất Hiện Rung Động Lòng Người. (2)

Chương 7: Thoáng xuất hiện rung động lòng người. (2) Chương 7: Thoáng xuất hiện rung động lòng người. (2)

Cùng lúc Cừu Địch đang nhắm vào mục tiêu thứ hai cho đội ngũ của mình thì tầng 7 tòa nhà Bảo Long, tiếng vỗ tay như sấm truyền ra từ phòng hội nghị của công ty điều tra thương vụ Cáp Mạn.

Toàn thể thành viên đều tới tham dự cuộc họp của công ty, công ty vắng tanh, chỉ còn sót lại hai cô gái tiếp tân trực ca, hai cô gái đó thì thầm to nhỏ, mặc dù không nghe thấy được nội dung bên trong phòng hội nghị, nhưng mà công ty nhỏ như vậy, làm gì che giấu được chứ, ai cũng biết cuộc hợp hôm nay công bố: Đường Anh lên làm phó tổng giám đốc.

Mặc dù công ty nhỏ như vậy, một vị phó tổng giám đốc không là gì cả, ở trong cái tòa nhà văn phòng này, tổng giám đốc hai mấy tuổi có cả đống, nhưng vị phó tổng của Cáp Mạn này vẫn gây ra không ít lời bàn ra tán vào. Chức vị nâng lên một cái tương ứng với tiền lương, tiền thưởng, phần trăm ăn chia đều được nâng cao, đối với đại đa số người ở vị trí kém hơn, khó tránh khỏi đỏ mắt ghen tỵ, tiếp đó là suy đoán không hay ho gì về con đường thăng tiến của người ta rẽ.

Ví như dựa vào cái mặt kiếm cơm, lên giường để thăng chức, trong tòa nhà mấy nghìn nhân viên ra vào làm việc mỗi ngày này, Đường Anh là mỹ nữ số một số hai, được không ít nam nhân để ý. Bản thân Đường Anh vẫn độc thân, đáng lẽ là cô gái sáng giá, nhưng số người theo đuổi không mấy, chính vì bàn tán sau lưng. Tổng giám đốc của Cáp Mạn tới tận bây giờ vẫn độc thân, bảo người ta đừng suy nghĩ theo chiều hướng đó cũng khó.

Cũng có tin đồn khác nói, Đường Anh kiếm được một nam nhân mạnh mẽ làm chỗ dựa rồi. Trong cái nghề điều tra thương vụ này ai cũng biết, không có chút thế lực nào làm chỗ dựa sau lưng thì chẳng làm ăn nổi, ví dụ chủ quản Lữ Thiên Tư có chồng làm ở cục công an thành phố, ví như chủ quản Lý Tằng Hoa có thân thích làm ủy ban kế hoạch đầu tư quốc gia, bọn họ còn đều là thổ địa Bắc Kinh, kiếm cơm bằng quan hệ.

Còn Đường Anh có gì? Người vùng ngoài, lại chẳng có thân thế gì, đột nhiên quật khởi như thế, bảo sao người ta không nghi ngờ.

Đằng sau lưng điều tra thương vụ đều có câu chuyện màu xám, nếu đứng trước sân khấu là mỹ nữ hiếm có như vậy, ai mà biết sau lưng người ta là bao nhiêu nam nhân. Ai cũng biết mỗi nữ nhân thành công đều có rất nhiều nam nhân ở dưới nâng lên.

Hai cô tiếp tân vừa thảo luận vừa cười khúc khích không ngừng, cho tới khi nghe thấy tiếng cửa phòng hội nghị mở ra, hai cô gái vội đứng thẳng lưng, giữ lễ nghi trang trọng cùng với nụ cười nhẹ nghề nghiệp. Chủ quản các phòng ban, mười mấy nhân viên từ phòng hội nghị đi ra chúc mừng phó tổng Đường Anh, sau đó ai nấy về cương vị của mình. Tới lượt Lữ Thiên Tư, bà chị béo lúc nào cũng hào sảng, thoải mái, vậy mà giờ nụ cười rõ là miễn cưỡng, bắt tay Đường Anh:" Chúc mừng phó tổng Đường."

" Cám ơn chị Lữ." Đường Anh đáp lại có chút thiếu tự nhiên, cô cứ nghĩ rằng Lữ Thiên Tư sẽ thăng chức, vậy mà không ngờ quả đảo lại rơi vào tay cô, cứ như cướp của người khác vậy, làm cô hơi xấu hổ:

" Sau này mong được cô chú ý nhiều hơn, này Lão Lý, lại đây, còn chưa chúc mừng phó tổng Đường đấy, cẩn thận bị làm khó dễ." Lữ Thiên Tư gọi Lý Tằng Hoa tới, nói đùa một câu chẳng dễ nghe:

Lý Tằng Hoa đang cùng một chủ quản khác nói chuyện, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng:" Xin lỗi, tôi đang mót."

Hai người đó chớp mắt lại nói cười bỏ đi, nhìn là biết chẳng phải mót gì, ghen tỵ với người ta mới là thật. Cái vẻ mặt khiến người ta căm ghét đó khi Đường Anh còn là nhân viên bình thường cũng từng có, nhưng không biểu hiện ra rõ ràng như vậy mà thôi, cô chưa bao giờ ngờ rằng một ngày mình sẽ trở thành nhân vật chính khó ưa trong mắt người khác, sự khó chịu đó, so với hâm mộ đố kỵ không cách nào phát tiết còn khó chịu hơn nhiều.

Tạ Kỳ Phong là người đi ra cuối cùng, hắn cầm theo cốc nước, cười với hai người rồi mời Đường Anh:" Phó tổng Đường, tới văn phòng tôi một chuyến."

Đường Anh hậm hực đi theo Tạ Kỷ Phong vào văn phòng, Tạ Kỷ Phong ngồi về chỗ mời cô ngồi xuống, sau đó dùng giọng điệu tựa như xem trò vui hỏi:" Khi chưa có được thì ngày đêm khao khát, đến lúc có được rồi lại thấy chẳng qua chỉ đến thế, lại còn thêm chuyện bực mình không đâu, có phải thế không?"

" Có một chút, thực ra tôi sợ nhất bị người ta nói ra nói vào." Đường Anh thở dài:

" Không bị người ta đố kỵ thì chỉ là loại tầm thương thôi, khi cô nghèo bị người ta xem nhẹ xa lánh, khi cô giàu bị người ta ghét bỏ đố kỵ. Cô cho rằng có nơi nào lại hoàn toàn không có lời ra tiếng vào?" Tạ Kỳ Phong giúp Đường Anh giảm bớt phiền muộn:

" Phù ..." Đường Anh thở ra một hơi mạnh, sau đó nói thẳng:" Thực ra trong nghề này năng lực của tôi rất bình thường, tôi tự biết điều ấy. Chị Lữ vào nghề sớm hơn tôi, chủ quản Lý thuần thục nghiệp vụ hơn tôi, quan hệ cũng rộng hơn tôi. Giám đốc Tạ, ngồi vào vị trí này, tôi hơi sợ."

" Đừng, đừng, cô quá lo rồi." Tạ Kỷ Phong xua tay:" Tôi nói với cô thế này nhé, Lữ Thiên Tư và Lý Tằng Hoa đều là nhân viên lâu năm của tôi, bọn họ bề ngoài làm việc trong quy củ, sau lưng âm thầm huy động mạng lưới quan hệ, đó là cách làm việc bình ổn, phố biến trong nghề này. Cho dù có là tôi, cũng là đang kiếm cơm bằng vốn cũ ... Cô thì khác, mấy chàng trai cô dẫn dắt, rốt cuộc có thành tựu lớn thế nào, tôi cũng không dám ước đoán."

Đường Anh ngạc nhiên vô cùng, chuyện này rõ ràng là không đúng:" Tôi đâu có dẫn dắt họ."

" Có ràng buộc về lợi ích, coi như do cô dẫn dắt rồi, người khác có muốn cướp cũng chẳng cướp được. Chẳng lẽ họ muốn hợp tác với chúng ta lại không đi tìm cô, mà đi tìm Lữ Thiên Tư và Lý Tằng Hoa? Cho dù là bảo họ chọn giữa tôi và cô, tôi cũng thấy họ chắc chắn chọn cô." Tạ Kỷ Phong cười chỉ ra:

Lời này tựa hồ có hiềm nghi nói tới hiệu ứng mỹ nữ, Đường Anh không thích, cô biết có những lời không hay về cô ở tòa nhà này, thi thoảng có một số kẻ đưa ra lời đề nghị khiếm nhã:" Tôi sợ nhất mấy lời thế này, truyền đi truyền lại, càng bôi càng đen."
Bình Luận (0)
Comment