Chương 8: Thoáng xuất hiện rung động lòng người. (3)
Chương 8: Thoáng xuất hiện rung động lòng người. (3)
" Không không không, cô hiểu sai ý tôi rồi, tôi không hề có ý đó. Đổi góc độ suy nghĩ khác, nếu cô là Cừu Địch, có muốn hợp tác với một người lão luyện thành tinh như tôi, hay là muốn chọn một người mới còn đơn thuần chưa tới mức gian trá như cô?" Tạ Kỷ Phong đặt câu hỏi:
Ồ, Đường Anh thoáng ngẩn người rồi hiểu ra, cô hơi chút bất ngờ:" Tôi hiểu rồi, tôi có được vị trí này không phải nhờ năng lực của tôi, mà là nhờ bọn họ sao?"
" Có thể nói tôi rất coi trọng bọn họ, cho nên mới kiếm cho bọn họ một người hợp tác để bọn họ yên tâm ... Nếu cùng ngồi bàn bạc công việc với tôi, khó tránh khỏi hai bên cùng chơi thủ đoạn, cùng đề phòng nhau. Còn nếu hợp tác với cô, tôi tin hai bên sẽ chân thành hơn nhiều, công việc triển khai cũng thuận lợi hơn."
" Tôi đã xem nghiệp vụ liên hệ tháng này, không có vụ ủy thác nào thực sự giá trị, từ tháng sau trở đi, toàn bộ nghiệp vụ ưu tiên giới thiệu cho họ." Tạ Kỷ Phong đưa danh sách tới, khi Đường Anh tiếp nhận, hắn có vẻ chưa quá yên tâm, dùng giọng thâm trầm nói:" Không được làm việc theo cảm tính, làm ăn là làm ăn, cô là phó tổng của Cáp Mạn, tôi là đại biểu pháp nhân của Cáp Mạn, còn bọn họ, không bao giờ là nhân viên của Cáp Mạn, ít nhất về luật pháp họ vĩnh viễn không liên quan tới chúng ta ... Cô hiểu chưa?"
" Tôi hiểu." Đường Anh khẽ gật đầu, tay cầm danh sách, trong lòng nổi lên cảm giác lạ:
Không nói rõ được, giống như biết mình bán dầu cống, nhưng không thể không dùng cách đó để mưu sinh, trừ không ngừng kinh doanh rồi lại không ngừng bị lương tâm dằn vặt ra thì không còn đường nào khác.
Giám đốc Tạ xưa nay quen làm ông chủ rảnh tay, ném hết việc cho người dưới rồi, trước tiên vỗ về Đường Anh, tiếp đó cổ vũ Lý Tằng Hoa, người thứ ba gặp mặt là chủ quản Lữ Thiên Tư. Không biết là hắn làm công tác tư tưởng thế nào, chỉ biết lúc vào thì ai nấy đều lòng mang tâm sự, khi bước ra khỏi phòng thì ai nấy đấu chí bừng bừng.
Đường Anh cũng chẳng phải là cô gái đơn thuần, qua khe cửa văn phòng, nhìn trộm hết thảy, công ty cũng giống như khu tập thể kiểu cũ ấy, chuyện to chuyện nhỏ đủ kiểu, từ công việc lôi kéo tới đời tư đều dính vào nhau. Cô không khỏi ngầm suy đoán xem, giám đốc Tạ hứa hẹn gì với mấy vị chủ quản kia, liệu có đem nguyên nhân thực sự đề bạt mình nói ra không?
Có lẽ họ đang gài bẫy mình, đợi mình một ngày trèo cao ngã đau rồi thay thế?
Hay là ... Đường Anh đang nghĩ, có phải mình bị cô lập rồi không? Nếu chỉ dựa vào đoàn đội của Cừu Địch có khác gì bỏ trứng vào cùng một giỏ, vậy chẳng phải quá lệ thuộc rồi sao? Lên tới vị trí này cô không thể yên tâm ngồi nhận lương tháng chẳng bận tâm tới nắng mưa như trước nữa, hoặc một mực tiến lên, nếu không vấp ngã, e là sẽ rất đau đớn.
Cứ như thế Đường Anh trải qua ngày đầu tiên làm phó tổng trong hoang mang lo lắng, tới khi hết giờ làm, cô nhận ra chỉ còn một mình, người khác rủ nhau về đi qua cô chào hỏi nhưng chẳng ai muốn đi cùng cô nữa, muốn kiếm một người chia sẻ niềm vui hay tâm sự cũng chẳng có. Rời công ty, Đường Anh ngồi một mình trong xe rất lâu, cô mở di động ra, tìm cái tên đầu tiên, cũng là cái tên duy nhất cô muốn gặp.
Cừu Địch.
Do dự một hồi, cô vẫn gọi cuộc điện thoại này, cô không muốn đem chuyện làm ăn vào giữa hai người, nhưng hiện thực là, giữa hai người nếu không có chuyện làm ăn, hình như chẳng còn gì nữa ...
Cừu Địch cúp điện thoại xong đi vào gian ngăn cách vừa mới ăn cơm.
Đinh Nhị Lôi cũng là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn, đang xúi bẩy Bao Tiểu Tam, lát nữa tóm được Để Phiến, phải chơi cho thằng đó một vố thật đau, vẻ mặt cay cú đó tựa hồ có thù oán cũ. Vô tình lỡ miệng một câu mới hiểu ra, té ra là tâm thái thù người giàu, Để Phiến trong sự nghiệp chụp trộm thành công hơn hắn rất nhiều.
Lúc này màn đêm vừa phủ bóng, phố xá mới lên đèn, quán bar nhấp nháy ánh đèn nê ông xanh đỏ đã khách khứ đầy nhà rồi. Cừu Địch cắt ngang câu chuyện vớ vẩn của bọn họ, an bài vào trong tìm người, tùy cơ hành sự, Đinh Nhị Lôi vẫn chưa chịu thôi, kích động chỉ bảo bọn họ những điều cần chú ý khi đi vào loại quán bar này, ví dụ hỏi anh có bình thường không, có kết hôn chưa, hay hỏi giới thiệu bạn trai gì đó đều là vấn đề kỵ húy. Có điều mấy lời này bị Bao Tiểu Tam cắt ngang một cách thô bạo, cho một câu:" Sở trường của anh em bọn tôi là đối phó với những người không bình thường, còn cần anh phải dạy à?"
Ba người choàng vai bá cố nhau đi vào quán bar.
"Xì, bốc phét đi, xem các cậu bị sốc thế nào." Đinh Nhị Lôi ở sau lưng dựng ngón giữa lên với bọn họ, sau đó lén lút đi theo, muốn xem trò hay:
Bất anh có khoan dung và lý giải thế nào, nhưng dù sao đó là phương thức sinh hoạt anh chưa bao giờ tiếp xúc, vừa mới vào cửa một cái, lông tóc toàn thân Bao Tiểu Tam đã dựng thẳng đứng, mở trừng mắt kinh ngạc kéo Cừu Địch, ra hiệu nhìn vào góc. Nơi đó có một cái bàn, trên bàn thắp nến, một nam tử lười nhác nũng nịu dựa vào lòng nam tử khác, thi thoảng từ dưới thè lưỡi ra, tiếp đó nam tử ở trên ...
Bao Tiểu Tam quay đầu sang bên xoa bụng nhộn nhạo:" Ôi, tao không nên ăn cơm trước."
" Nhịn chút là được rồi, hai chúng ta đóng giả một đôi." Cừu Địch cũng thấy bụng lộn tùng phèo, kéo tay Cảnh Bảo Lỗi tới:" Tam Nhi, mày thấy em gái này thế nào? Tới đây thơm một cái vào má."
Cừu Địch và Bao Tiểu Tam đùa ác, mỗi người một bên ôm tay Cảnh Bảo Lỗi, chụt một cái thơm lá gò má láng mịt của hắn, Cảnh Bảo Lỗi tức muốn khùng luôn, liên tục lau mắt quát:" Cút, mồm toàn mùi dê."
Đinh Nhị Lôi đi sau nhìn cảnh đó suýt nữa quay đầu bỏ chạy, chết mẹ, không lẽ ba thằng này cũng là dân đồng tính? Chẳng may dụ thêm một thằng, đến khi đó chẳng phải là hắn thành thiếu số tuyệt đối sao?
Hai tên khốn kiếp kia trêu ghẹo Cảnh Bảo Lỗi thành quen rồi, với cả thằng này giống nữ nhiều hơn nam, giảm bớt rất nhiều gánh nặng tâm lý, hai tên cười xấu xa, ôm ấp lôi kéo tới quầy bar. Do không hiểu ngôn ngữ trong ngành của nơi đặc thù này, bọn họ không dám nhiều lời, gọi hai ly rượu ngồi uống, mắt liếc nhìn mục tiêu, tên Để Phiến kia cũng giống như đang săn mồi, mắt láo liên tìm mục tiêu.
Làm thế nào đây? Tất nhiên phải dụ đối phương ra ngoài mới dễ làm việc, nhưng mà chẳng lẽ lại dùng sắc dụ, vấn đề không biết vai trò trong lòng của người ta là thế nào, nói không chừng cũng là cửa trên thì hỏng.