Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 590 - Chương 9: Thoáng Xuất Hiện Rung Động Lòng Người. (4)

Chương 9: Thoáng xuất hiện rung động lòng người. (4) Chương 9: Thoáng xuất hiện rung động lòng người. (4)

Bao Tiểu Tam từ lúc vào quán bar thì cúi mắt vào cốc rượu, không dám nhìn ngang ngó dọc, vì nơi này không phải nam nhâm đắm đuối nhìn nhau, thì là hai nam nhân ôm ấp hôn hít, mẹ nó chứ nam nữ bình thường yêu nhau cũng không dám ngang nhiên làm thế ở nơi công cộng. Đồi trụy, đồi trụy quá rồi, càng nhìn càng lạnh sống lưng.

Bất thình lình bên tai có tiếng gọi:" Soái ca."

" Hả? Gọi tôi à?" Bao Tiểu Tam nghiêng đầu sao, sợ tới rụng rời chân tay, gặp ngay phải đôi mắt lả lơi đang nhìn mình, cái tướng mạo cha không thương mẹ không yêu của hắn, vậy mà bây giờ bị đối phương nhìn một cách si mê, như có hoa nở trên mặt, đáng tiếc lại là nam nhân:

Nam nhân kia có vẻ quen thuộc với nơi này rồi, đi tới ỏn ẻn nói:" Soái ca, em thấy anh rất cô đơn."

Bao Tiểu Tam cháy xém người, cố gân cổ lên, áp giọng mắng:" Xéo qua một bên, người ta là mỹ nữ, hứ!"

Chỉ một động tác uốn éo đã đuổi người bắt chuyện đi rồi, Cừu Địch kinh ngạc giơ ngón cái lên:" Được đấy Tam Nhi, chỗ này mà mày cũng chơi được luôn!"

" Được được cái đéo!" Bao Tiểu Tam ôm Cừu Địch, sắp khóc tới nơi rồi, thống khổ nhỏ giọng nói:" Tao đúng là số khổ, vào quán bar chơi bời bao nhiêu năm rồi mới lần đầu tiên có người chủ động bắt chuyện ... Mẹ nó chứ, vậy mà lại là nam, còn là thằng biến thái."

" Không biến thái ai mà thích cái bộ dạng của mày, biết thỏa mãn đi . . Ê, ê, đứng quậy ..." Cừu Địch không có tí chút cảm thông nào suýt nữa bị tạo phản, ấn Bao Tiểu Tam xuống, đánh mắt cho Cảnh Bảo Lỗi ngồi đó mấy vị trí, chỉ chỉ vào đàn dương cầm đặt ở trong góc:

Cảnh Bảo Lỗi gật đầu, tỏ ý đã hiểu rồi, nhưng hắn không muốn, Cừu Địch phải mấy lần dùng ánh mắt uy hiếp, Cảnh Bảo Lỗi mới miễn cưỡng đi tới bên chiếc dương cầm.

Đây là một nơi sáng tạo không gian lãng mạn, khác với ánh đèn xanh đỏ bên ngoài, không gian bên trong lấy màu vàng gạo trang nhã làm chủ đạo, ánh sáng dìu dịu không quá màu mè. Vào ngày cố định sẽ có tới nhạc sĩ tới biểu diễn trợ hứng, thi thoảng có người hiểu nhạc lên thể hiện, Cảnh Bảo Lỗi thử âm thanh, cố gắng quên đi địa điểm ở đâu, ánh mắt chỉ nhìn vào phím đàn, hít thở sâu, đôi tay múa lên, tức thì loạt nốt nhạt dễ nghe từ dưới ngón tay chảy ra.

Nhẹ nhàng, vui tươi, tựa như câu tình tứ miên man, những nốt nhạc êm ái lan tỏa khắp không gian quán bar, ngay cả bồi bàn cũng phải quay đầu nhìn. Cừu Địch chỉ chú ý tới phản ứng của Để Phiến, quả thực là bắt đầu quay hẳn người sang nhìn Cảnh Bảo Lỗi rồi, y cười gian xảo. Có điều tiếng đàn thực sự khiếm Bao Tiểu Tam bất ngờ:" Bảo Đàn còn biết chơi dương cầm à? Nói không chừng thằng này còn biết thổi tiêu."

" Mày nói cái tiêu nào?" Cừu Địch cảnh giác hỏi lại:

Bao Tiểu Tam lấy một ngón tay đẩy vai Cừu Địch hết sức nữ tính, mắng:" Nghĩ cái gì đó, đồ lưu manh!"

" Thằng chó, mày dám uốn éo, cẩn thận tao đánh mày!"

Hai người đùn đẩy cãi nhau, còn người khắp quán bar thì bị tiếng đàn bất ngờ thu hút, đàn hay, người chơi đàn càng là mỹ nhân hiếm có. Đến nửa khúc đàn, Cừu Địch đã thấy Để Phiến bất tri bất giác tới gần chiếc dương cầm, ánh mắt nhìn Cảnh Bảo Lỗi, tựa như cùng tình nhân dạo bước trong biển nhạc, càng nhìn càng say đắm. Kết thúc khúc nhạc, tiếng vỗ tay vang dội quán bar, Cảnh Bảo Lỗi đứng dậy khom người cám ơn, tựa như vô tình đi qua bên cạnh Đề Phiến, ánh mắt liếc nhanh, tựa thò thẹn thò, tựa cô gái dựa cửa e ấp quay đầu, bước chân uyển chuyển như mèo, đi về phía quầy bar.

Oa, nóng quá, Cảnh Bảo Lỗi đưa tay ngọc nhón tờ giấy ăn, khẽ lau gò má trắng trẻo hơi ửng hồng, đã có người đứng dậy cầm ly rượu chuẩn bị bắt chuyện với hắn rồi.

Oa, nóng hơn rồi, Cảnh Bảo Lỗi điệu đà lách người, né tránh một nam tử tới bên cạnh, ánh mắt tựa xa tựa gần liếc Để Phiến một cái, thong thả đi ra phía cửa, giống như muốn hít thở không khí trong lành.

Nam tử tới bắt chuyện như mất hồn, ma xui quỷ khiến thế nào đi theo.

Bao Tiểu Tam và Cừu Địch vừa cười đau bụng, vừa sởn gai ốc, không chịu nổi nữa, ném tiền lên quầy bar rón rén ra ngoài ...

Con phố dài đèn màu rực rỡ, xe qua xe lại, nam tử điển trai kia đứng ngoài cửa quán bar, mắt nhìn một cái là tìm ngay được mục tiêu, người đó đang mua chai nước lạnh uống một mình, đứng bên con đường xa lá, ánh mắt hoang mang, bóng hình cô đơn, vẻ mặt u buồn đó, sao có thể không khiến tim người thắt lại. Nam tử đó từ từ đi về phía mục tiêu, trong mắt vẫn là hình ảnh đối phương đắm mình trong tiếng đàn, tựa như dùng đàn thổ lộ tiếng lòng, khúc ca vui tươi đó là một loại khát vọng ẩn giấu sâu bên trong tâm khảm.

Hắn nghĩ, hắn hiểu được sự cô độc đó.

Nam nhân thích nam nhân cũng có nhất kiến chung tình.

" Chào anh." Nam tử đó đi tới bên cạnh Cảnh Bảo Lỗi, lịch sự chào hỏi:

Cảnh Bảo Lỗi liếc mắt qua, không đáp, giống như đang cảnh giác với người lạ.

" Anh đàn hay lắm, có phải khúc Le nozze di Figaro không?" Nam tử đó hỏi:

Cảnh Bảo Lỗi cười gật đầu.

" Nếu như anh không ngại, không biết tôi có may mắn được mời anh uống một ly cà phê không?" Nam tử đó mỉm cười nói, hắn tự tin vào giọng nói trầm lôi cuốn của mình, dù là nam nhân cũng ngại từ chối, còn hạ thấp giọng an ủi:" Thực ra người tới chỗ thế này cần dũng khí rất lớn, chúc mừng anh đã đi một bước dũng cảm, có thể nhìn ra, anh lần đầu tiên tới đây phải không?"

Ánh mắt kỳ vọng đó không nói cũng hiểu, nếu đã tới lần đầu, vậy cần một người làm bạn.

Cảnh Bảo Lỗi cười, thế nhưng lại lắc đầu:" Đáng tiếc ..."

Nam tử đó ngẩn người, chỉ một cái huy chương trên cánh tay mình, nghi hoặc hỏi Cảnh Bảo Lỗi:" Chẳng lẽ anh là ..."

Nghe nói vì nơi này khó phân biệt được giới tính trong lòng, cho nên bọn họ tự mang ký hiệu riêng, người cửa trên gọi là top, người cửa dưới bot, và người linh hoạt, trên dưới đều được. Cảnh Bảo Lỗi hiểu ý hẳn, nổi gai ốc:" Không phải như anh tưởng tượng đâu, thực ra tôi cũng rất thích anh."

Nam tử đó thần sắc mừng rỡ, đang định tiến thêm một bước thì Cảnh Bảo Lỗi cười càng tươi:" Có điều là loại thích mà anh không ngờ tới được, anh đã bao giờ nghe nói tới lừa tình nam chưa?"
Bình Luận (0)
Comment