Chương 10: Thoáng xuất hiện rung động lòng người. (5)
Chương 10: Thoáng xuất hiện rung động lòng người. (5)
Hả? Nam tử đó tức thì nhận ra chuyện không lành, vừa cử động liền bị Bao Tiểu Tam ôm lấy từ sau lưng, hắn vừa định hét thì người ta xoay hắn lại, ôm mặt, chụt chụt chụt, hôn liên tiếp lên mặt vô số cái, hôn theo kiểu vô cùng tởm lợm, không khác gì gà đang mổ thóc.
" Phì ..." Nam tử đó che mặt, nín thở, mùi thịt dê với mùi tỏi nồng nặc làm hắn muốn nín thở:
Á ... Trước ngực lành lạnh, có người sờ túi của hắn, hắn ấn tay xuống, không ngờ Bao Tiểu Tam đang há to miệng đợi sàm sỡ, hắn khiếp đảm thu tay lại, tiếp tục che mặt.
Á ... Túi quần bị đụng chạm, có người lấy mất di động của hắn rồi, lần này hắn sợ thực sự, vội đưa tay kéo ống tay áo kẻ móc túi mình ở phía sau, định hét lại bị Bao Tiểu Tam ôm chặt, ấn mặt hắn vào ngực mình, thi thoảng cúi đầu chụt chụt vài cái, sáng tạo thời gian cho Cừu Địch móc túi.
Nhìn cái cảnh đó đi, một nam nhân ôm một nam nhân vào ngực, sau lưng lại có một nam nhân sờ soạng, người đi đường đều tránh xa, ai đi qua đây chẳng biết có một cái quán bar, người bình thường không dám ghé chân. Nam tử kia ra sức vẫy vùng, không thoát khỏi đôi tay của Bao Tiểu Tam.
" Ngoan, đừng lộn xộn, anh đây thương ..."
" Kêu cái gì mà kêu, kêu vỡ họng cũng không ai để ý đâu."
" Oa, cắn anh à, đóa hồng nhỏ có gai, anh đây thích đấy."
Trong thời gian giằng co đó, Cừu Địch đã chuồn mất còn Bao Tiểu Tam thì buông nam tử kia ra, hắn như được đại xá, ra sức hít thở không khí, chỉ mặt Bao Tiểu Tam, nhất thời chưa nói ra được. Bao Tiểu Tam giở trò vô lại, giang tay ra cười khùng khục:" Tôi không làm gì hết, muốn báo cảnh sát thì tùy."
Nam tử kia tức tới muốn xì khỏi đằng mũi " Anh anh anh . ." Nửa ngày trời mới nói ra được:" Anh có muốn ăn cướp thì cũng đừng cướp một cách vô liêm sỉ như thế chứ?"
" Cướp cái gì mà cướp, còn dám vu khống tôi báo cảnh sát gô cổ lại đấy, bái bai nhé soái ca, nói cho anh biết, anh là lần đầu tiên của tôi đấy." Bao Tiểu Tam ngẩng cao đầu dương dương đắc ý bỏ đi, được một quãng mới cười hết sức vô lại:" Lần đầu tiên sàm sỡ nam nhân, cảm giác đúng là không tệ."
Vốn còn sợ tên kia thực sự la hét báo cảnh sát, Bao Tiểu Tam đã chuẩn bị cướp đường bỏ chạy bất kỳ lúc nào rồi, ai ngờ chẳng sao hết. Nam tử kia tựa hồ còn chưa hoàn hồn, cứ ngó ngơ đứng yên tại chỗ, cảnh tượng đó làm Bao Tiểu Tam chịu không nổi, càng nghĩ lại càng thấy chuyện này thú vị, không ngờ chẳng những trêu ghẹo sờ mỹ nữ mà trêu ghẹo soái ca cũng có cảm giác thành tựu như thế, ha ha ha.
Bao Tiểu Tam vừa đi vừa cười, ai ngờ nhất thời quay đầu nhìn nạn nhân kiếm thêm thỏa mãn lại thấy tên đó bám theo mình, trông có vẻ sợ sệt, nhưng lại không dám bỏ đi, giữ một khoảng cách an toàn với Bao Tiểu Tam. Bao Tiểu Tam cố ý hỏi:" Soái ca, có chuyện gì thế?"
" Có thể trả lại di động cùng với giấy tờ cho tôi không, tiền thì không cần đâu." Nam tử đó không dám đòi hỏi nhiều, vẻ mặt hết sức đáng thương:
" Ê, ê đừng có mà dụ anh đây nhé, tôi chẳng làm cái gì hết, ai lấy di động của anh, hay là tôi cho anh xét người?" Bao Tiểu Tam khôn lắm, loại chuyện này hắn kinh nghiệm đầy mình rồi, thấy nam tử kia vẫn lẽo đẽo theo sau bộ dạng như cô vợ nhỏ, trong lòng nảy ý chơi ác, lùi lại vài bước, gương mắt xấu xí cười toe toét phát hãi:" Hay là để anh đây sờ vài cái, cho 50 đồng đi xe?"
"Á á á . ." Nam tử kia ré lên, nhảy ngược lại phía sau:
Bao Tiểu Tam cười phá lên thô bỉ, đi thẳng tới chiếc xe van, lên xe, khởi động đi luôn. Lạ, nam tử kia vậy mà không đi, giống như muốn ghi nhớ biển số xe, bất giờ chiếc xe van đi được không xa quay đầu về, két một cái đỗ bên cạnh nam tử đó. Xoạch, cửa giữa của xe mở ra, Cừu Địch ngồi trong xe, vẫy tay gọi:" Lên đây đi, có việc cần thương lượng."
Nam tử kia làm sao mà dám lên cơ chứ, sợ hãi nhảy lùi lại chuẩn bị bỏ chạy thì Cừu Địch gọi:" Ê, đừng chạy, chúng tôi là bạn của Mã Thụ Thành, trêu đùa anh chút thôi."
Chà, câu này vậy mà hữu dụng, nam tử kia dừng ngay, nhìn kỹ lại Cừu Địch, trông cũng đáng hoàng, thế là lấy gan đi tới, tựa hồ cũng đoán ra được đối phương có chuyện nhờ vả tới mình, đùng đùng nổi giận chỉ mặt Cừu Địch mắng:" Có kiểu đùa như thế à? Đùa gì mà tởm thế hả? Trả di động cho tôi nhanh lên."
" Con mẹ nó, thật lắm mồm." Cừu Địch không khách khí nữa, tóm cổ áo kéo lên xe, đóng sầm cửa lại:
Bao Tiểu Tam đạp ga tăng tốc, cười tới toàn thân rung chuyển, mắng:" Cái thằng ngốc này thiếu dây thần kinh nào rồi, sao cứ nhảy vào hố thế không biết?"
" Đó là bởi vì hắn chẳng những bị lừa gạt tình cảm, còn bị lợi dụng sự thiện lương." Cảnh Bảo Lỗi ngồi ở ghế trước cười không dừng lại được:
Trong xe tối om lại xuất hiện liền giọng của mấy nam nhân, khác gì thiếu nữ nhà lành bị vây quanh bởi mấy thằng lưu manh trong phòng kín đâu, cảnh tượng đó không nói cũng biết đáng sợ như thế nào, hắn rối rít cầu xin:" Các vị đại ca ... Không cần tiền nữa, tôi không cần gì nữa, các anh thả tôi đi ... Tôi chỉ có một mình ở Bắc Kinh thôi, các anh có bắt cóc tôi cũng không đòi được tiền chuộc đâu."
" Tên là gì?" Cừu Địch hỏi:
" Thôi ... Tiêu Thiên." Nam tử đó run run nói:
" Biệt hiệu là gì?" Đinh Nhị Lôi thừa cơ báo thù, từ phía sau cho một cái bộp, bịp mũi đổi giọng quát:" Nói mau."
" Không nói giết chết mày, biệt hiệu là gì?" Bao Tiểu Tam quay đầu rống:
" Dạ?" Thôi Tiêu Thiên giật bắn mình, buột miệng nói: " Thôi Biệt Hiệu."
Cả xe cười ngã lăn, Bao Tiểu Tam vội vàng đạp phanh xe lại, Cừu Địch cười chảy nước mắt:" Cũng là dân lâu năm trong nghề, sao lại sợ thành thế này?"
" Các vị đại ca, các anh rốt cuộc là ai? Muốn giết muốn mổ thì dứt khoát đi chứ?" Thôi Tiêu Thiên bị biến thành trò hề, vừa giận vừa sợ:
" Chúng tôi là cảnh sát ..." Cừu Địch khoác vai hắn, bất thình lình nói một câu làm Thôi Tiêu Thiên nhũn cả người, ngay lập tức y bổ xung:" Thì chắc chắn là không phải rồi, đừng sợ."
" Các, các anh không phải cảnh sát, tôi càng sợ." Thôi Tiêu Thiên bị trêu đùa làm giật mình thon thót, chợt hắn nhớ ra mình bỏ quên một chuyện quan trọng nhất, khẩn trương hỏi:" Đại ca quen Mã Thụ Thành ạ?"
" Đương nhiên là biết rồi, biệt hiệu của anh là Để Phiến, thích chụp dưới váy nữ nhân, còn chế tác một loạt phóng sự ảnh Phong cảnh dưới váy, đúng không?" Cừu Địch chớt nhả hỏi:
Thôi Tiêu Thiên im thin thít rồi, không dám hó hé gì nữa.