Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 592 - Chương 11: Chẳng Biết Lọc Lõi Từ Khi Nào. (1)

Chương 11: Chẳng biết lọc lõi từ khi nào. (1) Chương 11: Chẳng biết lọc lõi từ khi nào. (1)

Trong chiếc xe Ngũ Lăng cũ nát, rõ ràng có dấu vết sửa sang, cái mùi cũng khó ngửi, hiển nhiên chủ xe chẳng chăm chút cho nó, xe chỉ bật một cái đền trần tờ mờ, một mình Thôi Tiêu Thiên đối diện với bốn tên lai lịch bất minh, trong khi lai lịch của mình lại người ta nắm rõ, xem ra ngoài khuất phục không có cách nào khác.

Không đợi được câu trả lời rõ ràng, Cừu Địch ghé mặt tới gần hơn, gằn giọng:" Anh muốn quanh co hả, yên tâm, chúng tôi thừa thời gian."

Ài, Thôi Tiêu Thiên thở dài sườn sượt, kinh nghiệm giang hồ nới với hắn, mấy kẻ này không dễ chung sống đâu, hắn ưỡn lưng lên, gạt tay Cừu Địch đặt trên vai mình, nói rất hùng hồn:" Được rồi, không vòng vo nữa, tôi là Để Phiến, tôi nhận thua rồi, các anh muốn thiết bị thế nào cứ lên tiếng, coi như tôi thua một lần, làm miễn phí cho các anh, không thu tiền."

" Thế mới được chứ, có điều chúng tôi cần cả người lẫn thiết bị, đơn giản lắm, giữ liên lạc, khi nào thiếu người cần giúp đỡ, thế nào cũng làm phiền tới anh." Cừu Địch nói xong vỗ ví tiền vào tay Thôi Tiêu Thiên:

Lấy về dễ dàng như thế làm Thôi Tiêu Thiên phải kinh ngạc, đưa tay ra:" Vậy di động của tôi đâu?"

" Chà, vậy là đồng ý rồi hả?" Cừu Địch cười hỏi:

" Tôi phải tiếp nhận thành ý của anh trước chứ." Thôi Tiêu Thiên không khách khí nói:

" Tôi còn chưa nói bảo anh làm gì đâu." Cừu Địch hỏi ngược lại, tên này đũng là loại lõi đời, vừa nhận ra anh cần tới hắn là bắt đầu làm cao rồi:

" Anh đã biết tôi là Để Phiền thì còn có thể làm cái gì được nữa? Chẳng qua là chụp trộm thôi, chuyện này không khó, chỉ cần trả được tiền thì chẳng có chuyện đời tư nào tôi không chụp được." Thôi Tiêu Thiên tự tin tuyên bố, liên quan tới lĩnh vực chuyên môn, hắn có tiếng nói tuyệt đối, đồng thời không quên đưa tay ra ngoắc ngoắc:" Di động đâu, trả đây."

" Xem ra hai chiếc di động này cực kỳ quan trọng với anh nhỉ?" Cừu Địch lấy di động ra, một cái bình thường, một cái bảo mật, cái bình thường là Iphone cao cấp, cái bảo mật thì trông khó coi vuông vực như cục nhựa, xấu kinh không biết là xưởng sơn trại nào gia công:

Khi Thôi Tiêu Thiên đưa tay ra thì Cừu Địch lại rụt về hô một tiếng dừng xe, lại hô bật đèn, đèn vừa mới bật lên, Cảnh Bảo Lỗi có chuẩn bị từ trước chụp liên hồi. Thôi Tiêu Thiên vội vàng che mặt nhưng không còn kịp nữa, hắn nổi đóa la lối:" Các người có ý gì? Bắt nạt người ta như thế à?"

Bọn chụp trộm sợ nhất là bị người ta chụp mình, chạm đúng vào giới hạn của Thôi Tiêu Thiên.

" Thế mới đảm bảo được thành ý của anh cho chúng tôi chứ." Cừu Địch ném cái Iphone trả cho hắn, giơ cái còn lại lên:" Tôi nghe nói có một loại di động được gọi là hộp Pandora, sở dĩ nó có cái tên như thế vì nó có hai lớp bảo mật, lớp thứ nhất là mở một cách bình thường, lớp thứ hai là khả năng tự hủy thông minh, ở bốn góc di động còn chứa a xít, có thể ăn mòn thiết bị lưu trữ ... Cái di động này của anh chắc là không phải vừa khéo lại là loại di động đó đâu nhỉ?"

Thôi Tiêu Thiên kinh ngạc, hắn từ từ rụt tay lại, mấy máy môi:" Đúng thế thì sao nào? Anh đã biết thế thì cũng hiểu cái di động đó trừ khi ở trong tay tôi, rơi vào tay người khác căn bản không ích gì."

" Đúng là vô ích thật, cái di động này không có cổng truyền dữ liệu, không có công năng truyền dữ liệu, không có mật mã thì không mở được ra, ngay cả gọi điện cũng không thể ... Lại không thể tháo ra, nếu không sẽ tự hủy. Chà chà khó nhỉ ... Có điều nếu như tôi đã biết lai lịch của nó, vậy anh đoán xem liệu tôi có biết cách xử lý nó không?" Cừu Địch ném chiếc di động lên rồi bắt lấy, ánh mắt không rời Thôi Tiêu Thiên:

Khi ở Trường An tóm cổ được Mã Bác, vì cố kỵ nó là loại hộp Pandora nên Quản Thiên Kiều không dám tùy tiện phá giải, khi nhớ ra chi tiết tên đó kè kè cái di động mở sẵn trong tay thì cô hiểu ngay không phải loại hộp Pandora nên tháo pin nguồn ra, dùng cách thô bạo nhất xử lý:

Cũng từ đó Cừu Địch mới biết tới loại thiết bị này, cũng biết cách phá giải nó ... đó là giao Quản Thiên Kiểu là xong! Cô nàng đó bây giờ thiếu cái gì, chắc chắn không thiếu các loại công cụ, có điều không tới lúc khẩn cấp thì không cần nhờ tới.

Thôi Tiêu Thiên rõ ràng là không tin nên không thèm đáp lại, Cừu Địch liền bổ xung:" Ví dụ như, đưa nó vào độ 0 tuyệt đối."

Thôi Tiêu Thiên thoáng cái đần mặt.

" Xem ra tôi nói đúng rồi, ha ha ha, tôi có cách hủy đi phương thức bảo mật của anh, kiệt tác của anh trong này chắc chắn không ít đúng không? Bán bao nhiêu trang bị chụp trộm như vậy, khẳng định bản thân anh cũng làm không ít nhỉ, đề phòng bản thân gặp bất trắc hoặc sẵn sàng chuồn bất kỳ lúc nào đúng không? Suy ra thứ trong này đủ tạo ra vài sự kiện oanh động chứ gì? Anh ẩn mình sâu đấy, nhưng hoa dung ngọc mạo của anh được chúng tôi ghi lại rồi, công nghệ hiện nay tiến bộ thế nào anh tự hiểu, không trốn được đâu." Cừu Địch vừa nói vừa cất di động của Thôi Tiêu Thiên vào túi mình:

" Tin tôi đi, cái thứ đó không mang lại lợi ích gì cho anh đâu, anh chặn đường kiếm tiền của người khác chỉ đẩy bản thân vào đường chết mà thôi." Thôi Tiêu Thiên nổi giận nhưng chẳng thể làm gì, lạnh lùng đe dọa:

" Cho nên chúng ta có thứ để níu kéo nhau, tôi chân thành mời anh tham gia vào đội ngũ của chúng tôi, cùng nhau làm vài vụ, phát huy sở trường của anh, thấy thế nào? Còn về thời gian, tôi không trói buộc anh quá lâu, ba tháng thôi, ba tháng sau tôi sẽ trả lại nguyên xi không chút xuy chuyển cho anh." Cừu Địch đưa tay ra:

Thôi Tiêu Thiên không bắt tay y, hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt bất tín nhiệm rõ ràng.

Cừu Địch không tốn thời gian nữa, tay đưa ra kéo cửa bên chiếc xe van, nhắc Thôi Tiêu Thiên:" Từ bây giờ lời tôi phát huy giá trị, tốt nhất anh luôn để di động của mình ở trạng thái mở, gọi lúc nào tới lúc đó ... Xong rồi đấy, anh có thể đi rồi."

Thôi Tiêu Thiên sao đi được chứ, lại thấy không còn đường lui nữa, cắn răng hỏi:" Có thể cho tôi biết là làm việc gì được không?"

" Sẽ không miễn cưỡng anh, thấy không làm được thì anh có quyền từ chối." Cừu Địch đẩy Thôi Tiêu Thiên xuống xe, đóng cửa lại, khi xe đi mới bỏ lại một câu như thế:

Chiếc xe nát xiêu xiêu vẹo vẹo một cách chướng mắt phóng đi mất trong ánh mắt bất lực của Thôi Tiêu Thiên.
Bình Luận (0)
Comment