Chương 14: Chẳng biết lọc lõi từ khi nào. (4)
Chương 14: Chẳng biết lọc lõi từ khi nào. (4)
" Chị cứ yên tâm, chừng này chẳng đáng là gì đâu, ở Bắc Kinh này có căn nhà nào chẳng vài trăm vạn, tài sản phân chia ít cũng trăm vạn rồi, nếu chia phần hơn thì cũng vài chục vạn, họ sẽ tự biết cân nhắc. Nếu chấp nhận số tiền chúng ta đưa ra thì gặp nhau, nếu không thì thôi, từ chối luôn, miễn thương lượng." Thái độ Cừu Địch rất dứt khoát, còn một lý do khiến y nâng giá, đó là nếu vì vài vạn mà chần chừ thì chứng tỏ chưa quyết tâm ly hôn, không cần tích cực phá hoại gia đình người ta:
" Ừ, vậy được rồi, mai tôi sẽ liên hệ với bọn họ xem sao ... Cậu chắc chắn là muốn dính vào ủy thác điều tra hôn nhân chứ? Đây là công việc tổn âm đức lắm, đại bộ phận mấy công ty thám tử tư mới nhận thôi." Đường Anh hơi ái ngại, đây là chuyện, nói thế nào đây, không chỉ rắc rối mà còn thất đức:
" Đã bắt đầu tính tới chuyện phân chia tài sản chung rồi, chị còn nghĩ bọn họ có thể hòa hảo như xưa à, sớm muộn cũng ly hôn thôi, thống khoái ly hôn cũng là làm chuyện tốt. Thế nên mới bảo chị định giá ít nhất mười vạn, nếu chỉ là vợ chồng nghi ngờ nhau, chẳng ai chịu bỏ giá này thuê người, phải liên quan tới chia chác tài sản rồi họ mới chịu ..." Cừu Địch có cân nhắc của mình, y cũng không muốn dính tới chuyện rắc rối tình cảm:" Không cần đợi tới ngày mai làm gì, lát nữa chị liên hệ luôn đi ... À khoan, để tra cái số này đã, xem tháng trước chi tiêu bao nhiêu, nếu tiêu nhiều, cứ mặc sức xẻo, số di động 9999 này thì không phải 5 vạn thôi đâu, hắn lái xe gì?"
Đường Anh hơi ngớ ra:" Tôi không để ý."
" Chị phải để ý mới đúng, nếu hắn lái xe chỉ chục vạn thôi thì đòi dưới mười vạn, nếu hắn lái xe mấy chục vạn thì tiền điều tra thấp nhất cũng phải 20 vạn ... Thôi vậy, chuyện này tôi đoán chị không làm nổi đâu, để mai tôi cùng chị đi gặp khách hàng, tra tình huống đại khái của bọn họ thì mới ra giá được." Cừu Địch lấy di động ra, chụp danh sách ủy thác, sau đó trả lại cho Đường Anh, phát hiện cô đang nhìn mình cười. Nụ cười đó giống như có chuyện gì đó buồn cười lắm vậy, làm y bất giác sờ mặt xem vừa rồi ăn uống có dính gì lên mặt không, đâu có gì:" Chị làm sao thế?"
" Không sao cả, tôi đã dự cảm được có rất nhiều tiền tài đã vẫy tay với chúng ta rồi." Đường Anh thu lại danh sách, tay chống cằm hứng thú nhìn Cừu Địch:" Vừa nhìn danh sách thôi đã nghĩ ngay tới việc dựa vào thân phận người ta ra giá, tố chất chuyên nghiệp rất cao ... Cậu thực sự rất thích hợp với nghề này đấy, ít ra cậu thấy được là tôi không nghĩ tới trước. Cậu lãng phí mất quá nửa năm rồi, sau khi thành công ở Đồng Minh đã có rất nhiều ủy thác lớn tìm tới Cáp Mạn, đáng tiếc cậu không làm nữa, điều gì làm cậu thay đổi thế?"
Cừu Địch không trả lời câu hỏi này mà nhìn lại Đường Anh:" Tôi lại muốn hỏi chị cơ, trước kia tôi rất đơn thuần, rất chăm chỉ, hết lòng với công việc, thực khuya dậy sớm, tôi muốn cuộc sống ổn định ... Bây giờ tôi muốn đổi một cách sống khác, muốn khiêu chiến cực hạn thích ứng với hoàn cảnh sinh tồn. Câu hỏi đặt ra là, chị thích Cừu Địch cần cù chất phác trước kia, hay là thích một người toan tính tham vọng như bây giờ?"
Câu hỏi rất thú vị, Đường Anh chớp đôi mắt mê hồn, hỏi:" Cậu nhất định muốn tôi trả lời à?"
" Đương nhiên!" Cừu Địch gật đầu:
" Nếu vậy thì ..." Đường Anh tủm tỉm cười, kỳ thực đáp án đã nằm trong nụ cười của cô rồi, nửa thật nửa giả nói:" Không phải là cậu trước kia, cũng không phải là cậu bây giờ, mà là một Cừu Địch có tiền trong tương lai."
Cừu Địch ngạc nhiên, câu trả lời rất hay rất thực tế, hai người nhìn nhau cười nâng chai nước ngọt lên cụng ly với nhau:" Vậy uống vì sự hợp tác trong tương lai của chúng ta."
Các bước chuẩn bị như vậy cơ bản đã xong rồi, bây giờ chỉ còn nhắm một nhiệm vụ phù hợp để rèn rũa đội ngũ nữa mà thôi.
Đêm qua ngày tới, hôm nay là ngày gặp khách hàng ủy thác.
Địa điểm, quán cà phê Nhất Mễ Dương Quang - One Meter Sunshine, cách tòa nhà Bảo Long chỉ 1. 4 km.
Thời gian hẹn gặp khách hàng đầu tiên là 9 giờ 30 phút sáng.
Đây là một quán cả phê chuyên phụ vụ cho nhân viên văn phòng nghỉ trưa, Đường Anh và Cừu Địch mỗi người ngồi một nơi tạo thành đường chéo, khách hàng đầu tiên Hách Lệ Lệ tới sớm bảy phút, đi một chiếc BMW mini màu đỏ.
Đó chắc chắn là một cô gái có bao nhiêu vốn liếng đã khoe hết mọi thứ ra bên ngoài, đẹp hay không cứ nhìn đùi, em gái này gần như khoe hết toàn bộ cặp đùi nuột nà, váy siêu ngắn cách gối cả gang tay. Giàu hay không thì nhìn ngực, em gái này chắc chắn đủ giàu có, nhìn đôi hưng khí đó rung rinh theo bước chân, điểm sáng này lấn át cả khuôn mặt, vốn liếng lớn cỡ này, không muốn giàu cũng khó.
Chiều cao chừng một 1 mét 65, mái tóc nhuộm màu hạt dẻ, trang điểm rất đậm, son môi bóng đỏ chót, đeo kính râm lớn che nửa mặt, vai đeo một cái túi xách màu vàng, rất phù hợp với chiếc váy siêu ngắn của cô. Nhìn biết ngay là em gái đơn giản, hận không thể đem toàn bộ gia sản dán lên mặt để khoe khoang.
Cừu Địch đóng vai người qua đường, thong thả nhấm nháp cà phê, y thực ra chẳng uống được thứ này, y dễ bị say cà phê. Đường Anh chỉ mặc trang phục công sở thường ngày, tóc búi cao, đeo kính, trông cô già dặn trang trọng hơn thường ngày, bớt đi chút vẻ xinh đẹp quyến rũ, như thế thích hợp hơn cho công việc. Cô chủ động đứng lên đưa tay ra, hai cô gái cùng ngồi xuống, đều là mỹ nữ cả, khó tránh khỏi vài giây đánh giá đổi phương. Đường Anh gọi cho khách một chén cà phê, không hàn huyên gì, đi thẳng vào vấn đề:" Cô Hách, chúng tôi đã tìm hiểu qua về bối cảnh hôn nhân của cô, ủy thác điều tra này chúng tôi có thể nhận, hôm nay mời cô tới chính là để thương lượng vài vấn đề chi tiết, nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ bắt đầu bây giờ."
" Được, tôi chỉ đợi câu nói này của các cô thôi." Hách Lệ Lệ rất sốt sắng, nhìn dáng vẻ này rõ ràng chỉ mong ly hôn cho sớm còn kiếm người khác tốt hơn, không đợi thêm được nữa:
Đáng thương thật, Đường Anh thương cho người chống lớn hơn hai mươi tuổi của cô ta, đoán chừng bây giờ vẫn đang chổng mông kiếm tiền cho vợ.