Chương 15: Nông nô trở mình làm địa chủ. (1)
Chương 15: Nông nô trở mình làm địa chủ. (1)
Với Đường Anh mà nói, đây là ủy thác đầu tiên sau khi làm phó tổng, cô có chút hồi hộp, rất muốn mọi việc thuận lợi, có thành tích đem về, trấn áp những lời bàn tán trong công ty, hắng giọng nói yêu cầu đầu tiên: " Điều thứ nhất, giữa hai bên chúng ta sẽ không có bất kỳ hợp đồng giấy tờ nào, tất cả mọi việc chỉ giao hẹn bằng miệng." " Tôi hiểu." Hách Lệ Lệ chẳng mong thế quá:
" Điều thứ hai, trả trước 30%, nếu không điều tra ra thứ cô cần, trừ đi khoản tiền xăng xe 300 đồng một ngày, toàn bộ sẽ trả lại cho cô. Nếu như lấy được thứ cô cần, phải thanh toán hết số tiền còn lại, khi giao chứng cứ ra, hai bên chúng ta cắt đứt, bất kể có chuyện gì, tôi sẽ phủ nhận chúng tôi có liên quan tới chuyện này, cô có đồng ý không?" Đường Anh tiếp tục nói:
Chuyện này dễ hiểu thôi, đâu làm chuyện hay ho gì, ai dại mà thừa nhận chứ, Hách Lệ Lệ phất tay khoe móng tay dài sơn cầu kỳ:" Tôi hiểu, tôi đã từng tiếp xúc với kiểu người như các cô rồi."
" Vậy thì tốt, điều thứ ba là ..." Đường Anh đẩy gọng kính, đến cô cũng cảm thấy khó nói ra khỏi miệng, dù sao cô thực sự không quen:" Điều thứ ba, kim ngạch không phải là 5 vạn, chúng tôi muốn 20 vạn."
Giá một phát vọt lên gấp bốn lần, Hách Lệ Lệ tức thì tái cả mặt, vỗ bàn đánh chát hét lên:" 20 vạn à? Sao cô không đi cướp ngân hàng đi?"
Một nửa quán cà phê quay sang nhìn họ với vẻ tò mò, tiền bạc luôn là thứ kích thích người ta mà.
Đoán chừng là không ai chịu được kiểu nâng giá thế này, Hách Lệ Lệ khoác túi xách lên làm ra vẻ muốn đi, chưa hết tức giận nói:" Khỏi phải bàn bạc gì nữa, các người quá tham lam rồi đấy, thế thì miễn bàn."
" Đúng thế, chúng tôi cũng không chuẩn bị đàm phán, cô và chồng kết hôn chưa tới ba năm năm, về phần nhận định tài sản chung, cô không hề chiếm một chút ưu thế nào cả. Nếu như có thể biến anh ta thành bên có lỗi trong cuộc ly hôn này, vậy thì vấn đề lại khác, khi đó lợi ích cô thu thế được không chỉ là 20 vạn đâu." Đường Anh ngoài mặt điềm tĩnh, thực ra cô cũng chột dạ, nói chuyện một cách vô sỉ như thế, nếu cô là bên ủy thác thì đã sớm phất tay bỏ đi rồi:
Kỳ lạ, tình tiết xoay chuyển rồi, không hề có chuyện đàm phán đỗ vỡ như Đường Anh nghĩ, Hách Lệ Lệ nhìn cô chằm chằm một lúc rồi yên tĩnh ngồi xuống, suy nghĩ rất lâu, bất ngờ nhoẻn miệng cười:" Chà, không thẹn là người của công ty điều tra Cáp Mạn, vậy mà đã tra ra gia sản của tên chết tiệt nhà tôi rồi à, hơn hẳn đám văn phòng thám tử tư nhỏ xíu."
Đường Anh nhẹ người, cái giá này vừa rồi khi đối phương vừa qua cửa mới quyết định, nhoẻn miệng cười duyên dáng:" Không cần khách khí, thương vụ Cáp Mạn chúng tôi thường không nhận loại ủy thác này, hơn nữa nhân viên điều tra của chúng tôi hoạt động theo hình thức đội ngũ, không phải như đám thám tử tư chỉ cần đeo cái máy ảnh lên là có thể hành nghề ... Muốn moi ra bí mật đời tư của người khác không phải chuyện dễ dàng."
Hách Lệ Lệ cũng không phải loại non nớt chưa trải đời, kiểu tự khoe khoang này cô ta chẳng để ý, cân nhắc một lúc nói:" Mười vạn, không thể cao hơn nữa, đừng tưởng tôi không hiểu nghề này mà lừa tôi. Bây giờ nếu tôi thuê thám tử tư thì một hai vạn là nhiều lắm rồi."
" Xin lỗi, nguyên tắc của chúng tôi là, không làm thì thôi, đã làm là phải làm thật tốt. Tôi không muốn giảm bớt chất lượng phục vụ giành cho cô, cho nên giao dịch này không thể hoàn thành." Đường Anh cầm chén cà phê lên, động tác thong thả ưu nhã, khẽ nhấp một ngụm, điều này cũng ngang nâng trà tiễn khách rồi:
Hách Lệ Lệ đứng bật dậy, giật túi xách để trên bàn, lần này là tức giận bỏ đi thật, còn ném lại một câu khó nghê:" Làm cao cái mẹ gì chứ, cứ như chỉ có mình các người làm cái nghề này vậy, xì!"
Túi xách hất lên vai, bỏ lại cái cái bóng lưng cho Đường Anh, đến khi ra cửa rồi Hách Lệ Lệ còn quay đầu nhìn qua cửa kính, muốn thấy dáng vẻ hối hận của Đường Anh. Nhưng làm cô ta tức giận hơn nữa là Đường Anh chẳng buồn nhìn cô ta mà rút ví thanh toán tiền với phục vụ viên, sự ung dung đó làm Hách Lệ Lệ càng uất, nghiến răng dậm chân mấy cái rồi bỏ đi.
Hỏng rồi, chuyến này xuất quân bất lợi, Đường Anh đeo túi xách đứng ở cửa quán cà phê đợi Cừu Địch đi ra, cười nói:" Soái ca, muốn ăn tham, giờ mất cả vốn rồi, cảm giác thế nào?"
" Không có cảm giác gì cả, cô ta 26 tuổi, chồng cô ta Hậu Hải Phong 46 tuổi, chênh nhau đúng 20 tuổi, cái nhà cô ta đang ở tại Hâm Uyển Viên đăng ký dưới tên chồng cô ta, cái xe second hand cô ta đang đi cũng mang tên chồng cô ta ... Chị nói xem, toàn bộ những tài sản lớn có giá trị đều không đứng tên cô ta, vì sao cô ta lại nóng lòng muốn làm điều tra hôn nhân? Hiện giờ ly hôn với cô ta mà nói không hề có lợi." Cừu Địch đem điều tìm hiểu được nói ra, mấy thông tin này tra ra được chẳng khó gì:
" Tôi không nghĩ sâu như cậu, có điều theo như lời cậu nói, tựa hồ phải đòi giá cao hơn nữa hả?"
" Chị cứ nghĩ đi, mấy chuyện này liên quan tới nhau đấy, rõ ràng đã kiếm được người chồng giàu có chiều chuộng cô ta rồi, vì sao phải vội ly dị?"
" Vì sao thế?" Đường Anh không hiểu:
" Xem ra chị đơn thuần hơn tôi nghĩ rồi, cô ta kiếm được một người có tiền hơn chứ sao nữa, nếu không thì cũng là một tên mặt trắng tình đầu ý hợp. Năm vạn, mười vạn, hay hai mươi vạn chẳng qua chỉ là mốc giá trong tâm lý thôi, với cô ta mà nói chẳng có gì khác biệt, điều cô ta lo lắng là chồng cô ta không ly hôn, cô ta khó chịu vì bị trói buộc thôi." Cừu Địch tuôn ra một tràng:
Đường Anh đơ mặt luôn, cô luôn biết Cừu Địch có cặp mắt sắc bén, nhưng cái cách y nói tới tiền với nữ nhân khiến cô cảm thấy có gì đó là lạ, song không nghĩ nhiều. Nhìn lại phản ứng của Hách Lệ Lệ thì thấy có vài phần hợp lý, song thế thì lại có vấn đề rồi, cô hỏi:" Cậu đã nhìn thấu rồi, sao để hỏng chuyện?"
" Chị yên tâm đi, không hỏng được đâu, cô ta đang cuống, đi một vòng không xử lý được nói không chừng quay lại tìm người ra giá cao nhất, năng lực mạnh nhất thôi." Cừu Địch nhún vai:
" Rồi, cậu giỏi." Đường Anh cười, hai người đi bộ trên vỉa hè, thời tiết này ở Bắc Kinh, ở ngoài trời thấy dễ chịu hơn trong nhà, lá vàng lác đác rơi, đâu đâu cũng trở thành cảnh đẹp được, trên đường có rất nhiều du khách tạo dáng u sầu bước đi một bên là cảnh phố xá tấp nập, một bên là hàng cây thay lá.
Bọn họ đi một quãng không xa, nam thanh nữ tú, cũng được chú ý không ít, chỉ tiếc đôi này chỉ nói chuyện mất hứng tiền bạc với công việc, gần tới thời gian hẹn vị khách thứ hai, hai người quay trở về quán cà phê khi nãy.