Chương 16: Nông nô trở mình làm địa chủ. (2)
Chương 16: Nông nô trở mình làm địa chủ. (2)
Trước khi gặp khách hàng, Đường Anh vừa lấy di động xem lại thông tin, đồng thời thương lượng với Cừu Địch:" Cô gái chúng ta sắp gặp tên là Mã Ngọc Quyên, 34 tuổi, cô ta vốn tìm tới Lữ chủ quản trước, Lữ chủ quản chỉ thuận miệng báo giá, chuẩn bị để đó xem tình hình thế nào. Kết quả mới chỉ một ngày thôi mà cô ta đã nóng lòng gọi điện truy hỏi, khiến Lữ chủ quản không biết phải làm sao nên đẩy qua cho tôi ... Còn cậu thì sao, có tra ra được cái gì không?"
" Tôi mới tra được Hách Lệ Lệ thôi, thời gian không đủ, chưa tra được ... Để tôi xem nào." Cừu Địch cầm lấy di động của Đường Anh:
Đường Anh tức giận mắng:" Hả? Cậu còn chưa tra đã bảo tôi hẹn người ta à?"
" Thực ra thì có khác nhau là bao đâu ..." Cừu Địch ở chuyến đi Trường An vừa rồi thực sự đọc quá nhiều hồ sơ nữ nhân, muôn hình muôn vẻ, từ xuất thân tới học thức, dung mạo, khí chất khác nhau, nhưng đối diện với sự cám dỗ từ Bách Nhưỡng, tuyệt đại đa số hành vi của họ đều giống nhau cả, khó tránh khỏi khiến y sinh ra cái nhìn thành kiến:" Chị xem đôi này đi, đơn giản mà, đều không phải người Bắc Kinh, tiền mua nhà chắc chắc chưa trả hết ... Ài, thế này thì chẳng có gì béo bở rồi."
" Ài, thôi đi nào, chúng ta đều là người mới, thứ thiếu nhất không phải tiền, mà là kinh nghiệm." Đường Anh lấy lại di động:
Cả hai đều mang tâm thái vạn sự khởi đầu nan, cho nên dù cụng đầu vào tường cũng chẳng mấy thất vọng. Quay trở lại quán cà phê, vì đang trong giờ làm việc, khách rất ít, bọn họ quay về chỗ ngồi cũ, phục vụ viên nhận ra đôi tuấn nam mỹ nữ này ngay, có điều chẳng thắc mắc gì, nơi thế này vốn cung cấp địa điểm cho người ta bàn công việc mà, cà phê thì chỗ nào chẳng vậy.
10 giờ 30 phút, khách hàng thứ hai cũng đến sớm vài phút, mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt, cầm túi xách, cũng đeo chiếc kính râm lớn tránh người ta nhìn thấy mặt, vội vàng đi vào. Đường Anh chủ động nhưng không niềm nở mời khách ngồi, tất nhiên người ta tìm tới dịch vụ này chẳng phải chuyện vui, không thể tỏ ra quá sốt sắng, nếu không khác gì vui mừng trên đau thương của người khác.
Đối phương tháo kính râm ra, có vẻ đau khổ lắm, gương mặt giống với một người vừa mới trải qua một cơn bệnh nặng, má hóp, mắt trũng sâu. Khi cởi áo khoác ra nói chuyện, chẳng được vài câu đã bắt đầu rơi nước mắt:" Chồng tôi trước kia đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng không muốn làm thế này đâu."
" Chuyện gì đã làm chị tìm tới chúng tôi?" Đường Anh nhẹ nhàng hỏi:
Mã Ngọc Quyên lúng túng mãi mới ấp úng nói:" Chồng, chồng tôi đã mấy tháng rồi không đụng vào tôi ... nhất, nhất định là có người khác."
Đường Anh thực sự là dở khóc dở cười, liếc Cừu Địch một cái, e rằng vụ này cũng hỏng mất. Mã Ngọc Quyên nói ra được điều xấu hổ nhất, bắt đầu kể lưu loát hơn rất nhiều, miệng không ngừng than thở, hai người trước kia tình đầu ý hợp ra sao, cùng nhau sáng nghiệp, bây giờ đồng sàng dị mộng thế nào, trước kia như keo với sớn, bây giờ tựa khách qua đường. Càng nói nước mắt càng nhiều, rơi lã chã vào cốc cà phê.
Nhất thời Đường Anh nghi ngờ về thân phận của mình, cảm giác người ta tìm tới mình như để kiếm người tâm sự, trút ra nỗi lòng không biết tỏ cùng ai.
Mới gặp tới người thứ hai thôi Đường Anh đã hiểu ra vì sao loại chuyện làm ăn này không thể nhận rồi, nói nửa ngày trời cô chẳng xen mồm vào được câu nào, đoán chừng vụ này không cần người điều tra, mà là cần bác sĩ tâm lý. Đến khi người ta khóc ướt mấy tờ khăn giấy, kể lại hết câu chuyện tình ngọt bùi tới cay đắng, chuyện làm ăn thì chưa nói được một câu.
Hai điều kiện liên quan tới bảo mật và cách thanh toán chi phí, Mã Ngọc Quyên đều gật đầu, tới điều thứ ba, Đường Anh hạ quyết tâm muốn làm hỏng chuyện làm ăn này, cắn răng ra giá:" Điều thứ ba, kim ngạch không phải là 5 vạn, cái giá chúng tôi đưa ra là 20 vạn."
Ok, đúng như mong đợi, người ủy thác kinh hãi tới quên cả khóc, cứ tròn mắt nhìn Đường Anh.
" Hẳn chị cũng đã biết danh tiếng của Cáp Mạn rồi, những ủy thác 10 vạn hoặc 20 vạn là quá nhỏ, chúng tôi chưa chắc đã tiếp nhận. Chúng tôi có đoàn đội tốt nhất, bọn họ chỉ tiếp nhận nghiệp vụ điều tra thương vụ cao cấp, ủy thác quá thấp, họ không chịu. Hơn nữa thăm dò đời tư của người khác phải gánh nguy hiểm rất lớn." Đường Anh nhẹ nhàng nói, ý tứ rất rõ ràng, cái giá này vẫn còn là thấp đấy, đừng mong mặc cả gì hết:
Ok, khách ngồi im thít, chắc là muốn chạy lắm rồi, Đường Anh chỉ mong thế thôi, vừa rồi bị người ta khóc tới phiền lòng, thanh quan không quản được việc nhà mà, cô chẳng muốn dây vào.
Ai ngờ kịch tính lại thay đổi, Mã Ngọc Quyên chỉ vẻn vẹn bất ngờ một chút thôi, sau đó đau khổ nói:" Được rồi, 20 vạn thì hai mươi vạn, các cô bao nhiêu lâu thì có tin tức xác thực... Tôi có thể trả tiền ngay bây giờ cũng được."
Ôi, vẻ mặt của người ta khiến Đường Anh cảm giác vừa giật bát cơm của người ăn mày vậy, chẳng lẽ giờ nói không, phía bên kia Cừu Địch ra hiệu với cô, Đường Anh liền nghiêm túc đáp:" Mười ngày!"
" Được rồi, cô cho tôi số tài khoản ... Mười ngày sau cho tôi tin tức." Mã Ngọc Quyên lau nước mắt nói:
Trong sự hoang mang kinh ngạc lần chút vui mừng của Đường Anh, đối phương trực tiếp chuyển khoản qua di động, chỉ vẻn vẹn lấy danh nghĩa tư nhân viết tờ giấy vay nợ, cứ như thế nhanh chóng tiếp nhận được một đơn ủy thác.
Sao cuộc sống này lại có tình tiết khó tin như thế? Đường Anh tiễn Mã Ngọc Quyên đi ra, không ngờ người ta lại đi ra bến xe bus, cô đứng ngây ra nhìn nữ nhân đó ngồi đợi xe bus rồi lên xe đi, hòa vào đám đông chẳng có bất kỳ điều gì nổi bật. Đường Anh không nhịn được than, bây giờ người có tín sống kín tiếng tới mức không nhận ra nổi nữa rồi.
" Này!" Cừu Địch ở sau lưng khẽ vô vai Đường Anh:
Đường Anh xoay người lại, hai nắm tay xiết lại, đôi mắt long lanh vì vui sướng:" Oa, tôi cứ tưởng là chuyện này không thành chứ, lại còn muốn dọa người ta chạy, ai ngờ dọa ra thổ hào ... Oa, thật bất ngờ, thật sự quá ngoài dự liệu của tôi mà ..."
Hưng phấn quá mức rồi, Đường Anh ôm chầm lấy Cừu Địch, lại còn hôn chụt lên má y, hối hận nói:" Sớm biết như vậy nên cộng tác với cậu sớm hơn."