Chương 17: Nông nô trở mình làm địa chủ. (3)
Chương 17: Nông nô trở mình làm địa chủ. (3)
Chậc, lúc nãy nhìn Đường Anh cảm tưởng sắp khóc cùng đối phương rồi chứ, vậy mà thấy tiền một cái là hớn hở ngay được, đúng là bà chị mê tiền mà. Cừu Địch bị ngực của Đường Anh dán lên người, hơi chút thiếu tự nhiên, nắm lấy vai cô, giữ chút khoảng cách giữa hai người:" Thôi nào, tiền còn chưa tới tay, chị vui mừng quá sớm rồi đấy."
" Với bản lĩnh của cậu, chuyện này không phải dễ như trở bàn tay à?" Đường Anh hết sức tự tin, Cừu Địch từng làm vụ khó hơn thế mà:
" Vừa vặn ngược lại, tôi sợ vụ làm ăn này sẽ hỏng, đoán chừng chị phải trả lại tiền cho người ta đấy." Cừu Địch thở dài:
Đường Anh bị dội một gáo nước lạnh, ăn chia ba bảy với Cừu Địch, vụ này cô sẽ kiếm về 6 vạn cho công ty, tiếp đó chia hoa hồng, cô kiếm được thêm chừng 6000 trong 10 ngày, phải biết rằng mấy tháng qua Đường Anh cả lương lẫn thưởng chưa tới 8000 một tháng đâu, bây giờ lên phó tổng chưa quá một vạn. 6000 là hai tháng tiền thuê nhà của cô đấy.
" Chị không để ý à, mũi giày của cô ấy có vết bẩn, bụng dưới tuy mặc áo bó mà vẫn cứ lồi lên, ngực rất to, trước ngực có vết bẩn còn chưa rửa sạch ... Tóc hơi rối, xơ, chắc là một thời gian rồi chưa đi làm tóc, móng tay, mặt đều không có vết hóa trang ... Bọng mắt lớn ... Hơn nữa nhìn trang phục hẳn chị nhận ra rồi, đó là loại hàng hiệu, nhưng mà rất cũ ..." Cừu Địch buột miệng nói ra một tràng, sau đó chính bản thân y cũng ngờ ngàng, thế quái nào mà mình lại đi chú ý tới mấy chi tiết đó chứ, trước kia cùng Bao Tiểu Tam đi ngắm gái cùng lắm chỉ đoán số đo ba vòng mà thôi ... Mà nguyên nhân thật ra không quá khó đoán, vẫn là hậu di chứng từ chuyến đi Trường An, cả quãng thời gian dài soi từng cô gái một mà, bất tri bất giác mấy thứ kiến thức kỳ quái nhập vào đầu rồi.
Quả nhiên những lời này làm Đường Anh nhìn với ánh mắt nghi ngờ rồi:" Cậu giỏi thật đấy, nhìn ngực người ta đã đành, đến cả bụng dưới của người ta mà cũng nhìn là sao?"
Chết rồi, anh danh cả đời của tôi sắp trôi tuột xuống cống cùng Bao Tiểu Tam rồi, Cừu Địch vờ tức giận mắng:" Xem chị ngốc chưa kìa, cùng là nữ giới với nhau mà lại không nhận ra đó là bà nội trợ ở nhà nuôi con còn chưa khôi phục vóc dáng à? Rõ ràng là sinh con ra làm ngực sệ bụng nhão, làm chồng mất đi tình thú, thêm vào sự phiền toái của trẻ con, mấy ông chồng tránh xa cũng là bình thường thôi mà."
Ặc, đúng là thế thật, những chi tiết lồ lộ ra vậy, Đường Anh nghĩ lại, mình cũng nhìn thấy mà, vậy mà không nghĩ ra, có điều cô không cam tâm tiền sắp tới tay lại bay mất:" Thế thì không phải là chuyện quá rõ ràng rồi hay sao, vợ có thai đã phải giữ gìn chín tháng, lại thêm thời kỳ khôi phục, tôi đoán ít nhất cô ấy cũng phải sinh bốn năm tháng rồi, tính ra là hơn một năm trời không được quan hệ vợ chồng. Tôi không tin chồng cô ta tốt đẹp giữ mình suốt thời gian đó, chuyện này mười phần chắc chín, nam nhân có chút tiền đều thế cả mà thôi."
" Chị thật là, tôi cũng không tin anh ta có thể giữ mình trong sạch được ... Nhưng chị nghĩ mà xem, anh ta một mình nuôi hai mẹ con, nhà họ có tiền nhưng nhất định không phải giàu có gì, chỉ là dư dả hơn mức bình thường thôi. Thời nay thêm đứa con thơ, áp lực nuôi con lớn thế nào chắc chị nghe suốt rồi, trong thời gian đó phạm chút sai lầm là khó tránh khỏi, anh ta là nam nhân chứ có phải là thánh nhân đâu." Cừu Địch phủ quyết chuyện làm ăn này:
" Bao biện, sao cậu không nói tới cô ấy mang nặng đẻ đau 9 tháng trời, bây giờ lại phải nuôi con nhỏ, vất vả bao nhiêu. Vậy mà dung mạo vừa giảm sút một chút, chồng liền tìm nữ nhân khác kiếm vui thú, anh ta nhịn bao lâu thì cô ấy cũng phải nhịn bấy lâu." Đường Anh giận dữ phản bác, bất giác đề tài tranh luận thay đổi: " Cậu nói nghe thật dễ dàng, giả sử vợ cậu có một phút yếu lòng vì nguyên nhân hợp lý nào đó mà phạm sai lầm ... vậy thì cậu nói sao? Cậu có cảm thông không?"
" Sao chị chỉ nhìn bề ngoài thế, tôi nói là tôi cảm thống với anh ta đâu, tôi chỉ có sao nói thế ... cô gái đầu tiên Hách Lệ Lệ, người đeo đầy vàng bạc trang sức, vậy mà nghe báo giá một cái là muốn bỏ đi, sau đó giảm giá một cái xuống phân nửa, chứng tỏ trong lòng cô ta, giá chồng cô ta chỉ đến thế mà thôi, chứng tỏ tình cảm vợ chồng họ chẳng ra gì ..." " Còn Mã Ngọc Quyên, cô ấy rõ ràng điều kiện kinh tế không bằng Hách Lệ Lệ, nhưng không mặc cả, chứng tỏ trong lòng cô ấy, người chồng có giá trị hơn nhiều, dù phải bỏ số tiền lớn cũng muốn biết chân tướng ... Không phải là để ly hôn chia tài sản, mà chỉ muốn biết có phải chồng không còn yêu mình không?" " Chị cũng nhìn thấy rồi đấy, cô ấy mặc thời trang lỗi mốt, chen chúc trên xe bus, không nỡ cả trang điểm, nhắc tới chuyện cũ của vợ chồng họ là khóc ... Vì chồng mà muốn dốc hết tất cả, tôi không phải hoàn toàn bênh chồng cô ấy, tôi chỉ phân tích nguồn cơn xảy ra sự việc thôi. Mới chỉ nghe ngờ thôi mà cô ấy đã suy sụp như thế, nếu biết sự thực sẽ còn tới mức nào, tôi chỉ không muốn để cô ấy tuyệt vọng, hôn nhân của họ đáng được trao cơ hội nữa ..." Cừu Địch vẻ mặt hết sức chán nản, xoay người đi:
Ngỡ ngàng không nói lên lời, bỗng nhiên Đường Anh nhận ra, Cừu Địch hết sức đáng yêu, đáng yêu tới mức cô muốn ôm vào lòng, nâng niu trong lòng bàn tay, chàng trai đó có một trái tim thật ấm áp.
Thật sự không ngờ được, cái mặt gian thương đó, vậy mà biết thói đời ấm lạnh, còn biết thương cả vợ người khác nữa chứ! Đường Anh trước kia một lần bị Cừu Địch làm rung động, nhưng sau đó dù cố bắn tín hiệu, y lại cứ lảnh tránh, thêm vào thời gian xa cách tình cảm vừa nhen lên đã nhanh chóng nguội lạnh, bây giờ chàng trai ấy lần nữa khiến trái tim cô xao động.
Nhưng mà nghĩ tới 20 vạn vừa bay đi, hai tháng tiền nhà vừa bay đi, Đường Anh lại đau khổ, dứ dứ nắm đấm về phía Cừu Địch, tự nhiên nói những lời cảm động, làm cô thấy mình mà lấy tiền của người ta thì thật bất nhân.