Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 599 - Chương 18: Nông Nô Trở Mình Làm Địa Chủ. (4)

Chương 18: Nông nô trở mình làm địa chủ. (4) Chương 18: Nông nô trở mình làm địa chủ. (4)

Quay trở lại quán cà phê Nhất Mễ Dương Quang, vẫn hai vị trí ngồi như cũ, nhưng lại đổi bên, lần này rốt cuộc khiến cô phục vụ viên phải tò mò rồi. 11 giờ 30 phút, tới lượt vị khách thứ ba, lần này là nam giới, họ Tôn, tên Chí Quân, tuổi trên 30 rồi, tới lượt Cừu Địch tiếp đãi. Hai người họ có phân công rõ ràng, hơn nữa trao đổi đều truyền trực tiếp tới người kia thông qua tai nghe gắn trong. Đường Anh nghe rất rõ câu chuyện, có vẻ sẽ không thành vấn đề, đối phương chỉ hận mình không đủ vốn từ để miêu tả mụ vợ chanh chua, đanh đá, hung bạo, ngang ngược, vô lối, thất học, ngu dốt, độc ác của mình, hơn nữa còn sống ly thân 3 năm rồi, tình cảm rõ ràng không còn cái gì vãn hồi nữa, làm vụ này sẽ không có gánh nặng tâm lý gì hết.

Đến giai đoạn nói điều kiện, nam nhân kia gật đầu liên hồi, ok, ok hết, nhưng khi Cừu Địch tung ra cái giá 20 vạn, nam nhân kia thiếu chút nữa nhảy cao ba mét.

Vị khách này cũng là hàng cực phẩm, vỗ bàn chỉ mặt Cừu Địch mắng:" Người anh em, thế mà cậu cũng nói ra khỏi miệng được à? 20 vạn, tôi kiếm nữ minh tinh lên giường cũng không cần bỏ bằng đấy tiền đâu."

Cừu Địch hết sức khách khí nịnh khách:" Anh ơi, lời này sai rồi, anh tướng mạo đường đường thế này, ngủ với một nữ minh tinh không biết thỏa mãn cần gì phải tốn tiền chứ, cô ta phải trả tiền cho anh mới đúng ... Nhưng chuyện làm ăn của chúng ta thì khác, anh và người kia ly hôn, kiện cáo ba năm rồi, tan lại hợp, hợp lại tan, mỗi người ngủ một nơi. Có điều tôi bội phục anh đấy, ba năm rồi, giá nhà đã tăng lên bao nhiêu lần? Có cần vì 20 vạn này mà so đo không? Bằng vào căn nhà ở Phong Hối Viên của anh, riêng giá trung gian đã là mấy chục vạn rồi."

" Tôi biết ý của anh, muốn đẩy phần sai sang phía đối phương, sau đó chiếm thế chủ động trong việc phân chia tài sản đúng không? Mười ngày thôi, chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề cho anh trong vòng mười ngày. Được thì chúng ta bắt đầu ngay, không được, anh đi vui vẻ ... Anh cứ tới bất kỳ công ty nào ở thủ đổ xem dám mở mồm khẳng định như chúng tôi không? Không có đâu ..."

Vừa tâng bốc lẫn bốc phét, lại thêm chút đe dọa ngấm ngầm, làm Tôn Chí Quân vỗ bàn, hào sảng nói:" ... Được, tôi tin cậu một lần, làm dứt điểm việc này cho tôi, tôi đang đợi đổi xe đổi nhà đổi vợ đây, con mụ điêu ngoa đó, cậu không biết mụ ta ác thế nào đâu, mụ ta nói có chết cũng không ly hôn với tôi, mụ ta muốn quấn lấy tôi, ám tôi cả đời, không cho tôi được hạnh phục. Cậu xem, có người bình thường nào mà lại đi nói như thế không, hai bên cạn tình cạn nghĩa rồi, cô ta không chịu ly hôn, muốn dày vò tôi ... Mười ngày nhé, cậu mà không làm được thì tôi không bỏ qua cho cậu đâu."

Lại một tràng vừa hứa vừa dỗ dành, dỗ cho nam nhân lái chiếc Hồng Kỳ đó rời đi.

Vậy là ba vụ ủy thác thì nhận hai, lúc này cũng đã quá 12 giờ trưa rồi, nắng thu chiếu lên người chỉ âm ấm hết sức thoải mái. Cừu Địch đưa Đường Anh về công ty, hai người thong thả tản bộ, Đường Anh cứ thi thoảng nhìn Cừu Địch một cái rồi lại cười, cười cho y không tự nhiên, hỏi:" Có gì đang cười đâu chứ?"

" Lời nói của cậu không đi đôi với hành động, Mã Ngọc Quyên trả tiền, cậu không định lấy, vị này xót tiền, cậu chuẩn bị xẻo người ta chứ gì? Vừa rồi tôi còn thấy cậu có chút tình người, bây giờ tôi lại thấy cậu có ý đồ khó lường rồi." Đường Anh nửa đùa nửa thật nói:

" À, loại người đáng ghét như thế, chị đồng tình với hắn làm gì chứ? Hắn là loại người giống Bao Tiểu Tam, có tiền là ăn chơi gái gú xả láng, khiến tiền trong tay người như thế tái phân phối, tôi chẳng có tí áp lực tâm lý gì hết." Cừu Địch tỉnh bơ nói:

" Vậy là chuẩn bị làm việc rồi hả? Có làm xuể không thế?" Đường Anh quan tâm hỏi:

" Bây giờ tôi đang binh cường mã tráng, chỉ lo không có việc để làm thôi, chị đưa vài vụ nữa ra đây, tôi cũng xử hết."

" Xì, cậu cứ phét lác đi. Mười ngày à, cậu có biết trong giới, loại chuyện này phải xem vận may, cho nên bên nhận ủy thác luôn lấy thời hạn một tới hai tháng sao?

" Chị đúng là thật thà thái quá, đây là chuyện làm ăn thắng chắc, dù giờ tôi về nhà ngủ, ngủ liền mười ngày, tới khi đó khấu trừ tiền xe cộ 300 đồng một ngày cũng đủ ăn rồi ... Ha ha ha, đến đây thôi, không đưa chị về tận công ty được, sợ sau này ra đường bị người ta ném đá." Cừu Địch thấy tòa nhà Bảo Long trong tầm mắt, chặn taxi qua đường, lên xe vẫy tay tạm biệt Đường Anh:

Vậy là bắt đầu luôn sao?

Đường Anh thực sự muốn đi theo Cừu Địch, xem mấy tên hại người đó xen vào giữa chuyện vợ chồng người ta sẽ có kết quả gì, thực sự không tưởng tượng ra được cảnh chó chạy gà bay đó.

Suốt dọc đường về công ty, cô nghĩ thế, bất giác nụ cười tủm tỉm trên môi mà không nhận ra. Đúng là một buổi sáng phong phú, thú vị hơn ở công ty nhiều.

Lại nói tới Cừu Địch, sau khi chia tay Đường Anh thì về nhà, tốn thêm nửa tuổi để tìm hiểu thông tin về Tôn Chí Quân, Mã Ngọc Quyên, đến tối triệu tập đám tinh binh mãnh tướng của mình, 8 giờ sáng mai tập trung, chuẩn bị đi kiếm tiền.

Có một câu nói xưa rất hay, cây sợ chặt, người sợ lười. Cây sợ chặt thì rõ rồi, còn con người mà lười thì không tiến bộ được.

Mới nghỉ đã bao lâu đâu mà đã lười tới không còn ra gì nữa rồi, nói là tám giờ tập hợp, vậy mà tám giờ rưỡi rồi mà trừ Thôi Tiêu Thiên tới đúng giờ ra, còn lại không có ai hết, làm Cừu Địch rất bẽ mặt. Cừu Địch gọi mấy cuộc điện thoại mới đánh thức được Đinh Nhị Lôi và Bao Tiểu Tam uống say, hai tên này hợp cạ tới mức dính với nhau như hình với bóng rồi, miệng lè nhè, đang tới, đang tới. Còn Cảnh Bảo Lỗi thì thường là buổi tối lêu lổng quán bar, sau đó là tán gái, sáng hôm sau mở mắt ra bản thân hắn chẳng biết ở nơi nào. Thế nên chẳng biết là ai dụ ai lên giường.

May quá liên hệ được rồi, đang trò chuyện với Cảnh Bảo Lỗi thì Cừu Địch nghe thấy giọng nữ: Soái ca, anh còn chưa cho em biết tên là gì mà đã kéo quần lên đi rồi à?

Mẹ nó chứ, đồ dâm tiện!

Cừu Địch tức tối chửi một câu rồi cúp điện thoại, không khỏi có chút xấu hổ, Thôi Tiêu Thiên đang nhìn y cười đểu, rõ ràng là hoài nghi chất lượng đoàn đội của y rồi, loại đội ngũ thế này mà cũng đòi vào nghề kiếm ăn, không phải trò cười à?
Bình Luận (0)
Comment