Chương 19: Trạng nguyên của ba mươi bảy nghề. (1)
Chương 19: Trạng nguyên của ba mươi bảy nghề. (1)
Buổi sáng mùa thu, trời đã hơi se se lạnh, ngay cả những cô gái yêu cái đẹp cũng phải cất đi những chiếc váy ngắn, mặc thêm quần dài ấm áp, vậy mà sao Cừu Địch lại thấy má mình nong nóng.
" Nghỉ hơi lâu nên trạng thái của họ có chút lỏng lẻo, chẳng phải thế nên mới cần mời chuyên gia trong nghề như anh tới chỉ đường hay sao?" Cừu Địch cười chữa ngượng, nói đỡ mấy thằng khốn kiếp một câu, lại sợ đối phương còn để bụng chuyện cũ, giải thích:" Anh đừng lo, tôi nói lời giữ lời, chỉ cần hết thời hạn giao ước, chúng tôi sẽ trả lại đồ cho anh."
" Chẳng sao cả, cái thứ đó phải một nhà mày có trình độ mới mở ra được, nếu anh mà có tiền trả cái giá lớn như vậy thì khỏi cần kiếm tiền trong nghề này nữa." Thôi Tiêu Thiên tỏ ra rất bình tĩnh, mặc chiếc áo da, tóc cột đuôi ngựa, đeo kính thời trang, ngồi một chỗ mà thu hút ánh mắt không ít cô gái:
" Vậy sao?" Cừu Địch cười, nếu tên này đã suy nghĩ như thế, tức là hắn không sợ uy hiếp, thế thì người ta chịu tham gia có ý đồ rồi:
" Tuy nói thế nhưng đồ thì tôi vẫn phải lấy lại, nếu không nó vẫn là tâm bệnh, phải không?" Thôi Tiêu Thiên hơi quay đầu sang nói, cũng không tỏ ra có thái độ thù địch với Cừu Địch, còn giải thích:" Tôi đi thăm Mã Thụ Thành rồi, đã biết lai lịch của các anh. Yêu Cơ cũng nói với tôi, có thể tin được các anh, có thể tin được các anh, nếu đúng như lời các cô ấy nói, thêm một con đường kiếm tiền cũng không tệ."
" Yên Cơ là ai?" Cừu Địch kinh ngạc, làm sao ngoài kia lại có một người biết tới bọn họ chứ, lập tức nâng cao cảnh giác:
" Tên đầy đủ của cô ấy là Lam Sắc Yêu Cơ, một hacker rất có tiếng trong cái nghề gián điệp thương nghiệp này, cũng chính là người Mã Thụ Thành tin tưởng nhất. Chỉ là sau khi Mã Thụ Thành vào tù, tôi không biết tung tích của cô ấy nữa, hình như đã từng làm việc với các anh đấy." Thôi Tiêu Thiên kể, trong cái nghề này muốn biết thân phận thật của đối phương rất khó:
À, Cừu Địch lập tức nghĩ tới cái tên Tần Hoài Diễm Cơ, vậy Lam Sắc Yên Cơ cũng là biệt danh của Quản Thiên Kiều, thật khó mà tưởng tượng được em gái nhỏ nhắn đó trong cái ngành nghề màu xám này lại có danh tiếng lớn như vậy:" Tôi biết rồi, cô ấy đúng là cùng chúng tôi làm vài vụ, có điều bây giờ cô ấy có việc làm khác rồi, chắc là phải rời khỏi nghề này thôi."
" Cô ấy thông minh như vậy ắt biết phải rút lui đúng lúc, vậy vì sao các anh không lui đi, các anh có cơ hội mà, hình như cũng làm mấy vụ lớn rồi cơ mà."
" Phải lui sao? Vậy sao anh vẫn còn làm trong nghề này?"
" Ha ha ha, nghiêm túc mà nói thì tôi không kiếm cơm trong nghề này, đây chỉ là sở thích của tôi thôi, tôi có nghề nghiệp đàng hoàng, là một nhiếp ảnh gia." Thôi Tiêu Thiên chẳng ngại tiết lộ, trong mắt hắn mấy tên này đúng là thứ vớ vẩn, khác quá xa so với đoàn đội mà Yên Cơ miêu tả, nhưng mà hắn không nghĩ Yêu Cơ nói dối mình, tò mò hỏi:" Sở trường của anh là gì? Phân tích số liệu à?"
Cừu Địch lắc đầu, y học khoa xã hội, đối với thứ kỹ thuật, còn chẳng bằng Bao Tiểu Tam, giỏi lắm biết sửa công nông, xe gắn máy.
" Vậy thì hóa trang đột nhập?"
Cừu Địch lắc đầu, cái đó cũng tính nữa sao?
" Vậy thì lập trình máy tính hả?"
Cừu Địch tiếp tục lắc đầu, má bắt đầu đỏ lên rồi.
" Hay là theo dõi tài chính?"
Quá xấu hổ rồi, Cừu Địch không muốn lắc đầu nữa, bình thường y cũng cảm thấy mình là người văn võ song toàn đấy, giờ bị người ta hỏi cảm giác ngu đi từng chút một, cái đếch gì cũng không biết:" Chỉ làm gián điệp thương nghiệp thôi mà, có cần chuyên môn cao thế không?"
" Không hề cao, nói ra là thấp rồi đấy, anh không hiểu phân tích số liệu, sao có thể nói chuyện thương nghiệp? Không hiểu kỹ thuật máy tính, làm sao moi thông tin người ta, đây là thời đại số rồi, kỹ năng này vô cùng thiết yếu. Nếu anh không hiểu thao tác tài chính, làm sao biết họ có che giấu bí mật không? Yên cầu tổng hợp của một gián điệp thương nghiệp còn cao hơn cả giai tầng quản lý công ty. Hơn nữa không chỉ phải có sở trường đặc biệt, còn phải là nhân tài đa năng." Thôi Tiêu Thiên nói lại bắt đầu hỏi trình độ Cừu Địch:" Vậy tri thức khảo cổ có biết không?"
Cái này không biết, cái kia cũng không biết, Cừu Địch hết lời bao biện, càng nghe càng thấy vai trò quan trọng của Quản Thiên Kiều trong đội ngũ, cô gái đó gánh hết phần nặng, bọn họ đúng kiểu làm việc chân tay.
Nhận thức của mình về nghề này vẫn còn đơn giản quá.
Thôi Tiêu Thiên nhìn Cừu Địch như quái vật rồi, chắc là không hiểu thật chứ không phải giả vờ gì đâu, hắn không khỏi khiếp sợ:" Anh không phải là còn chưa vào nghề đấy chứ? Trong mạng lưới tình báo của ba mươi bảy nghề, số hiệu của anh là gì?
" Mạng lưới tình báo của ba mươi bảy nghề là gì, số hiệu là gì? Tổ chức ngầm à?" Cừu Địch không hiểu gì cả:
" Oh my god!" Thôi Tiêu Thiên kêu lên thống khổ bằng tiếng nước ngoài luôn, đủ thấy thống khổ vượt biên giới quốc gia rồi, vỗ đầu liên hồi:" Nếu anh không phải đại trí giả ngu thì anh ngu thật rồi!"
Câu này thực sự chọc giận Cừu Địch, y nổi nóng sắn tay áo lên:" Mẹ nó, còn dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi, cẩn thận tôi cho no đòn đấy ... Vênh váo cái đéo gì, bọn tôi không biết mấy thứ đó vẫn sống tới ngày hôm nay, kiếm cả đống tiền đấy! Lên xe! ... Mẹ nó thói đời gì thế, đi làm gián điệp cũng hỏi trình độ bằng cấp."
Ôi, kẻ vô tri không biết sợ, Thôi Tiêu Thiên không thèm nói chuyện nữa. Nghĩ lại hành vi của đám người này ngày hôm đó, hắn đoán ra phần nào rồi, đoán chừng là trừ thủ đoạn lưu manh ra thì chẳng còn cái sở trường nào nữa, vẫn còn sống ở trạng thái nguyên thủy dã man, đám người dã man này đánh nhau tất nhiên rất sở trường.
Hai người đi lên cái xe nát, đi theo chỉ đường của Thôi Tiêu Thiên tới vành đai thứ tư, một khu vực dân cư ở Tiểu Tân Trang. Cái thôn này đa phần là ngôi nhà hai ba tầng, đường xá khang trang, trải bê tông thẳng tắp, mái ngói đỏ xen lẫn tán cây, rất có phong tình thôn dã mà không lạc hậu, không khí cũng tốt.
Chờ thêm nửa tiếng thì mấy tên kia mới lề mề tới, Cừu Địch không khách khí, cho mỗi người một cái tát hai cú đá vào mông thay cho lời chào hỏi. Người đánh thì bực tức, người bị đánh thì cười cợt, Bao Tiểu Tam lên xe một cái là bắt đầu bốc phét, khoe hôm qua uống rượu với mấy em gái, còn liên tục hạ gục mấy em. Đinh Nhị Lôi tức lắm, có cái gì đáng khoe đâu, tiền đi chơi gái đem ra trả tiền rượu hết, chả làm ăn được gì.
Thôi Tiêu Thiên cười không ngớt, cười hết sức khoa trương làm Cừu Địch xấu hổ muốn độn thổ, đội ngũ thực sự quá nát.