Chương 20: Trạng nguyên của ba mươi bảy nghề. (2)
Chương 20: Trạng nguyên của ba mươi bảy nghề. (2)
Người tới cuối cùng là Cảnh Bảo Lỗi, Cừu Địch theo thông lệ chửi vài câu khuyến mại vài cú đấm đá, đoàn người theo Thôi Tiêu Thiên vào tiểu khu. Tiểu khu này quản lý khá tệ, không có ai trông cổng, ra vào tự do, không có quản lý tiểu khu, mấy nơi đổ rác không ai dọn. Ở đây toàn là người kiếm sống tại thủ đô nhiều năm hiểu ngay, đây là khu vực cho thuê nhà không ai quản lý, một căn hộ có khi chia ra làm mười mấy gian, hoặc là giường ngủ chia tầng trên tầng dưới bốn tầng, một chỗ ngủ như thế chỉ vài trăm một tháng. Bọn họ đều ít nhiều sống qua nơi thế này, thậm chí chẳng bằng thế này.
" Để Phiến, tới đây làm gì thế?" Bao Tiểu Tam lắm mồm hỏi:
" Đừng gọi tôi là Để Phiến khó nghe lắm." Thôi Tiêu Thiên khó chịu gắt:" Để Phiến là tên dùng để giao dịch."
" À, hiểu rồi, Để Phiến, tới đây làm gì thế?" Bao Tiểu Tam vẫn hỏi:
Thôi Tiêu Thiên suýt nổi khùng, nhất là chuyện bì tên xấu xí này cưỡng hôn, cho tới giờ hắn vẫn chưa phục hồi được, gắt:" Câm mồm lại, tới nơi là biết rồi."
" A, thằng chó ..." Bao Tiểu Tam vung tay lên rồi, thấy Cừu Địch lườm mình đành thu tay lại quẹt mũi, Cừu Địch nói rồi, không được chọc vào tên này, hắn là thần tài, muốn kiếm tiền dựa cả vào hắn:
Cừu Địch kéo Bao Tiểu Tam lại, đẩy hắn ra phía sau:" Có thế mà không hiểu à, người và hàng phải tách ra, đây là nơi chứa hàng chứ sao."
Phán đoán này làm bước chân Thôi Tiêu Thiên hơi khựng lại, hắn không nói gì cả, dẫn mọi người đi vào tòa nhà, đi xuống tầng hầm, đi qua cái hành lang treo đủ thứ từ đồ lót nam nữ, các loại giày, đặt rác thải sinh hoạt, đủ các thứ nước thải không rõ từ đâu chảy ra. Đây là nơi ở của tộc người dưới đất, giống chỗ ở của người lùn như trong câu chuyện thế giới Fantasy, vừa bẩn lại vừa thối.
Xoảng, cánh cửa sắt phòng trộm mở ra, mọi người nối nhau đi vào. Tách, đèn bật sáng, tức thì như đi vào một thế giới khác.
Một tầng hầm siêu lớn, chắc chắn giá thuê không hề thấp, bốn xung quanh là đủ các loại giá chưa đồ, giống như một kho hàng đồ điện tử vậy, xếp chồng thành bốn tầng, ở giữa để trống, có mấy cái xe đạp, bên trên phủ một lớp bụi dày, chắc chắn là lâu rồi không có người tới.
Cả đám ngơ ngác nhìn quanh, đúng là mở rộng tầm mắt mà, ai có thể ngờ có nơi thế này dưới lòng đất.
Cừu Địch phải nhìn Thôi Tiêu Thiên bằng ánh mắt khác rồi, khách khí nói:" Thầy giáo Thôi, xóa mù cho mọi người đi chứ."
" Mù chứ thì có thể xóa được, lưu manh thì xóa thế nào, phải dùng truy quét mại dâm mới được ... Ha ha, Bảo Đản, tính ra chơi như cậu mới sướng, kiếm em gái qua đêm, vừa có tình thú lại lại không tốn ti ..." Đinh Nhị Lôi vừa mở mồm ra là nói mấy thứ bậy bạ, phát hiện mọi người đều nhìn mình, ngại ngùng không nói nữa:" Xóa đi, xóa đi, tôi quên mất, đây là thời gian làm việc đúng không? Mau mau bồi dưỡng huấn luyện đi, không phải hôm nay đi làm à?"
Thứ đáng hoàng tới mấy từ miệng Đinh Nhị Lôi nói ra đều nghe có vẻ rất bất chính, hắn nói nghiêm túc, người khác lại thấy buồn cười. Nhìn thằng này mặt mày lấm lét, tai dơi mặt chuột, bộ dạng giống bọ hung lăn cứt, mặt mày giống cáo bắt trộm gà, cái câu đi làm với bồi dưỡng huấn luyện từ cái mồm hắn nói ra, chẳng hiểu sao nghe lại sai sai như thế chứ? Thế là Bao Tiểu Tam bắt đầu cười, tuy hắn cố kìm nén vẫn lây sang Cảnh Bảo Lỗi ...
Cừu Địch vỗ trán, lần này không cần tới Thôi Tiêu Thiên nói, đến y cũng thấy mất lòng tin vào đội ngũ. Thôi Tiêu Thiên nổi nóng, rống lên:" Đừng cười nữa, hôm nay dạy bản lĩnh cho các cậu đấy, có học được hay không chỉ có một lần thôi."
Đã là cao nhân thì tất nhiên phải có chỗ hơn người, Thôi Tiêu Thiên nổi giận một cái, những người khác đều kiềm chế lại, bắt đầu chú ý hơn rồi, dù sao danh tiếng của Để Phiến không phải là bốc phét mà có, chỉ cần nhìn nơi tàng trữ thiết bị của hắn là đủ thấy rồi.
Vì thế lớp học xóa mù do thầy Thôi giảng dạy chính thức bắt đầu.
Thôi Tiêu Thiên đi lấy một cái va ly, sai Bao Tiểu Tam dọn cái bàn duy nhất trong phòng, đổ ráo một cái ra hơn trăm món đồ khác nhau.
Di động, đồng hồ đeo tay toàn là thứ thường thấy, ngoài đường đầy rẫy rồi. Nhưng những thứ không thường thấy còn nhiều hơn, cái thì gắn lên mũ, rồi châm cái ngực, trong dây thắt lưng, ngụy trang thành mặt dây chuyền trước ngực ... Thậm chí đến cả mũi giày mà cũng có luôn, không khó đoán, đó là vũ khí tối thượng để quay trộm dưới váy, đúng là nghĩ vỡ đầu cũng không ra mà có muốn đề phòng cũng không nổi.
Đó mới chỉ là thứ đeo trên người thôi, còn ngụy trang thành các loại công cụ khác còn nhiều hơn ... Lúc nãy còn thắc mắc làm sao có cả xe đạp ở đây, té ra cũng là công cụ chụp trộm nốt, đèn xe phía trước chính là camera, loại thụt thò được hẳn hoi, có thể thoải mái vừa đạp xe vừa chụp trộm chẳng ai ngờ. Rồi túi xách, sách, báo, kẹp ở nách là có thể chụp trộm. Lại còn cả kiểu gậy ba toong, có thể vươn cao qua chướng ngại vật để chụp, tất nhiên cũng có thể thò ra dưới váy nữ nhân ... Giảng giải tới hơn nửa tiếng kèm minh họa cách sử dụng, cả đám người kính phục tới chảy nước dãi không ngớt, ánh mắt nhìn Thôi Tiêu Thiên thành sùng bái như nhìn thần tượng.
Kẻ hiểu biết hơn làm thầy, nhìn trình độ người ta đi, nghĩ lại việc bọn họ làm trước kia quá mức trẻ con.
Từ cách quay chụp, ngụy trang, chọn cảnh đều được Thôi Tiêu Thiên giảng giải hết sức hình tượng, hắn đích thân làm mẫu, động tác phải tự nhiên phù hợp hoàn cảnh xung quanh, ví dụ chỉnh đồng hồ - Chụp trộm, chỉnh lại mũ - Chụp trộm, kéo lại cà vạt - Chụp trộm, thậm chí xốc lại thắt lưng - Chụp trộm, cúi xuống buộc dây giày càng ghê gớm hơn, đây là tư thế có thể chụp trộm rất nhiều góc độ. Thôi Tiêu Thiên đi lại dưới tầng hầm mấy vòng, dùng những động tác bình thường tự nhiên, bắt mọi người phát hiện xem hành động nào của hắn là đang tiến hành chụp trộm. Tên này đúng là đam mê với nghề, giảng tới mặt mày hớn hở, người nghe say sưa, lời đã hết mà dư âm vẫn văng vẳng bên tai.
" ... Đại khái là như thế, mọi người phải tự lĩnh ngộ thêm trong quá trình sử dụng, có gì không hiểu thì hỏi tôi. Không có sách giáo khoa đâu, có cũng vô ích, thời đại này thay đổi chóng mặt, nên như tôi nói, phải hành động sao cho hợp cảnh, tất cả trông vào bản thân tự mày mó thích ứng ..." Kết thúc bài giảng, Thôi Tiêu Thiên hỏi:" Mấy người các anh, ai là lão đại?"