Chương 22: Trạng nguyên của ba mươi bảy nghề. (4)
Chương 22: Trạng nguyên của ba mươi bảy nghề. (4)
Đúng là chuyên gia có khác, nói tới đâu người ta phục tới đó, cái đám đa cấp rồi bán bảo hiểm, mặc comple, xách túi da, dáng vẻ ngời ngời, thật chả hiểu nghĩ cái gì nữa, tới giờ vẫn ăn mặc như thế, thậm chí trên mạng đã có đầy video hướng dẫn nhận ra các vị chủ tịch giả này, vẫn cứ một chiêu sài mãi. Nhưng thân phận này quá thích hợp cho nghề bọn họ, Cảnh Bảo Lỗi lấy ví dụ trực tiếp, cỡ như Bao Tiểu Tam cho mặc chỉnh chu, thả ra đường có lảng vảng nhìn ngó thì người ta chỉ nghĩ là dân bán bảo hiểm, tha hồ rình rập chụp trộm với ăn trộm.
Thôi Tiêu Thiên thấy đội ngũ nát lạc đề thì bực mình đập bàn:" Trật tự, chú ý vào, tôi nói rồi, không nhắc lại đâu đấy, vấn đề tiếp theo tôi nói tới, hình tượng. Đây là mắt xích quan trọng trong việc chụp trộm, tinh túy của chụp trộm chính là trộm chứ không phải chụp. Muốn thành công có được hình ảnh giá trị, lại không bị đối phương phát giác thì đừng để người ta nghi ngờ ... Cho nên phải học cách làm sao có được hình tượng phù hợp với hoàn cảnh."
" Cừu Địch, anh chính là minh chứng tệ nhất ở đây, ăn mặc gọn gàng đàng hoàng không sai, nhưng thần thái khí chất của anh không ổn, anh thiếu chút thả lỏng cởi mở, sự nghiêm túc cẩn thận của anh sẽ bất giác khiến người ta sẽ cẩn thận theo đấy."
" ... Nhìn chung mà nói thì cũng không khó đâu, mọi người đã lăn lộn kiếm sống ở thành phố này, tôi tin rằng mỗi người đều có kinh nghiệm phong phú. Bây giờ điều mọi người phải làm là quên bản thân mình là ai đi, phải biến mình thành người ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không hề thiếu hài họa."
" Ví dụ khi đi trên đường thì tôi là người đi đường A, khi vào tòa nhà văn phòng, tôi là nhân viên A, tới nơi quán ăn ngoài trời, tôi là người nghèo trong túi túng thiếu. Nhưng bước vào khách sạn năm sao một cái thì tôi chính là thổ hào không coi ai ra gì ... Mục đích của cuộc sống chính là để người khác coi trọng mình, chú ý tới mình, ngưỡng mộ mình. Còn làm cái nghề này thì phải trái ngược, để tất cả mọi người không để ý tới mình tức là đã thành công rồi, phải biến mình thành một trong vô số hạt cát ngoài kia."
Tách, đèn bật sáng, Thôi Tiêu Thiên đứng giữa phòng, dáng vẻ nhàn nhã ung dung, trình độ mở miệng là thao thao diễn thuyết, làm Cừu Địch nhớ lại những giáo sư đứng trên giảng đường, họ có chung sự tự tin, vì bọn họ là chuyên gia trong nghề.
" Đến lúc rồi đấy, giờ nên nói với tôi rốt cuộc là có chuyện gì?" Thôi Tiêu Thiên hoạt động cổ cho đỡ mỏi, hắn khá tò mò Cừu Địch muốn làm gì, nguyên nhân là nằm ở chỗ, cái tổ hợp nát này có thể làm được gì, đúng là dấu hỏi chấm rất lớn trong lòng hắn:
Chuyện này thì đơn giản thôi, Cừu Địch đem hai vụ ủy thác tiếp nhận thành công với Mã Ngọc Quyên, Tôn Chí Quân nói ra, đồng thời cũng nhắc tới vụ không thành công của Hách Lệ Lệ, muốn làm cả ba vụ này cùng một lúc. Hoàn thành được cái nào tốt cái đó, thành công thì coi như bất ngờ, thất bại coi như bình thường, chuyện này chỉ coi như một lần rèn luyện tay nghề cùng đội ngũ.
" Chuyện này hay lắm, tao thích nhất là nhìn vợ người khác ngoại tình, đúng không Nhị Bì." Bao Tiểu Tam hứng thú ngay lập tức:
Nhị Bì thì cười tới ngũ quan dúm dó tởm vô cùng:" Chuẩn luôn, anh hùng sở thích giống nhau."
Thôi Tiêu Thiên thì ngay lập tức máu bốc lên đầu, tức giận với Cừu Địch:" Anh nhận loại ủy thác nhỏ xíu này có ý nghĩa gì chứ? Chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của tôi biết không hả?"
" Không nhỏ đâu, kim ngạch vụ nào cũng là 20 vạn đấy." Cừu Địch ung dung nói:
" Cái gì, mấy vụ này chỉ một hai vạn thôi ... Thật á?" Thôi Tiêu Thiên nhận được cái gật đầu xác nhận của Cừu Địch thì ngỡ ngàng trong chốc lát, sau đó bừng tỉnh:" Tôi hiểu sở trưởng của anh ở đâu rồi, lợi dụng khó khăn của người khác để làm giá tống tiền chứ gì, anh không phải là loại gián điệp, anh là loại gian thương, anh ác thật đấy."
Chỉ là vụ điều tra ngoại tình hôn nhân, có thể đẩy gia tới gấp mười nơi khác, không phải là loại ác thường đâu, không gian thương thì là cái gì.
" Các anh em, thời gian không nhiều, tích cực lên, tôi an bài nhé, Nhị Bì, Tam Nhi, hai người theo dõi vợ Tôn Chí Quân, làm rõ tình huống."
" Bảo Đản, cậu theo tôi, chúng ta theo dõi Hách Lệ Lệ . ."
Cừu Địch nói tới đó thì bị cắt lời, Cảnh Bảo Lỗi chất vấn, không phải vụ này không thành à? Cừu Địch giải thích, y thấy Hách Lệ Lệ đang cực kỳ cấp thiết muốn ly hôn, nếu bọn họ thực sự tìm ra được cái gì đó, không sợ cô ta không mua.
" Ê ê này, anh làm thế là không đúng đâu, ủy thác không thành lại còn bị anh theo dõi, chuyện này trái với đạo đức nghề nghiệp của chúng ta đấy." Thôi Tiêu Thiên nhắc:
" Đây gọi là cái nghề quái gì chứ, lại còn chú trọng đạo đức nghề nghiệp nữa à, anh đúng là ngu hết thuốc chữa ... Coi như tập luyện không được à?" Cừu Địch phản bác, chỉ Thôi Tiêu Thiên an bài:" Còn anh phụ trách chồng Mã Ngọc Quyên, hắn tên là Lý Dương, có tin gì thì liên lạc với tôi."
" Cái gì? Anh tính cả tôi vào à, chẳng lẽ tôi sống xuống dốc như thế, phải theo các anh làm chuyện giẻ rách này?" Thôi Tiêu Thiên nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi:
" Nhiều người mới có sức sống, có cạnh tranh mới có động lực, chúng ta chia ra làm ba tổ cùng hành động, nơi nào khai hoa kết quả cũng là thành công ... Đừng nhăn nhó nữa, đi nào. Hôm nay tôi mời mọi người ăn trưa, đi thôi ... Có anh em ăn cùng có phải bớt buồn chán không?" Cừu Địch nháy mắt với Bao Tiểu Tam:
Bao Tiểu Tam hiểu ý ngay, lập tức kéo Cảnh Bảo Lối đẩy về phía Thôi Tiêu Thiên:" Xem này, lại có mỹ nữ làm bạn, sướng thế còn gì?"
Với dân gay mà nói, Cảnh Bảo Lỗi tất nhiên là đại mỹ nhân, nhưng với Cảnh Bảo Lỗi mà nói, bị ném vào lòng nam nhân thì hắn chịu không nổi, rống lên:" Đừng mang tôi ra đùa, tôi là nam nhân trăm phần trăm."
Thôi Tiêu Thiên cũng tức giận:" Tuy tôi không thuần, nhưng tôi cũng là nam nhân ."
" Thôi thôi, khỏi phải nói, càng nói càng giống một đôi, đi đi, đã là nam nhân thì cùng nhau làm việc, ngày tháng uống bát to, ăn miếng lớn, chia tiền cọc không xa nữa." Cừu Địch đẩy phía sau, thế là cái đoàn đội này rốt cuộc cũng đồng lòng hợp lực đi về một hướng rồi: