Chương 35: Tiến thoái lưỡng nan lòng bàng hoàng. (5)
Chương 35: Tiến thoái lưỡng nan lòng bàng hoàng. (5)
Khi tiếng xe huyên náo mơ hồ truyền vào, khi ánh mặt trời lười nhác chiếu xuyên qua rèm cửa mỏng, Cừu Địch mở mắt ra, thói quen tập thể dục giữ gìn bao nhiêu năm, lại lần nữa bị phá vỡ rồi.
Thực ra là bị phá nhiều lần lắm rồi, vì say rượu, vì ham chơi, vì bận rộn, thói quen tốt đẹp của y bị phá không biết bao nhiêu lần, thế nhưng đây chỉ là lần thứ hai bị phá vì ... Y cúi đầu xuống, nhìn Đới Lan Quân ngủ say trong vòng tay của mình, đây chắc chắn là lý do tốt nhất để người ta không muốn rời giường.
Lần trước khi Cừu Địch thức dậy thì Đới Lan Quân đã dậy từ trước, hơn đó lần ấy y biểu hiện quá tệ quá vụng về, không muốn nhớ tới, lần này nhìn giai nhân như con chim nhỏ nép mình bên cạnh, cảm xúc tất nhiên khác hẳn.
Chính vì thế mà trong đầu nảy sinh ý nghĩ hoang đường, đây là hiện thực hay giấc mơ, hoặc là hiện thực xen lẫn giấc mơ?
Chẳng hiểu sao cả lúc này rồi, Cừu Địch vẫn có cảm giác không chân thật, lòng vẫn còn nhớ rõ lần đầu gặp gỡ Đới Lan Quân ở Khách sạn Á vận hội, chiếc áo sườn xám ưu nhã đó, khiến cô đẹp một cách cao quý không với tới, bây giờ không một mảnh vải che thân nằm trong lòng mình, có thực sự là một người không?
Có! Chắc chắn là có rồi.
Cừu Địch thật khẽ khàng thay đổi tư thế, nhìn Đới Lan Quân bị mái tóc rối che mất khuôn mặt, tay y thật nhẹ vén mái tóc của cô, nhìn thấy cái trán mịn màng, sống mũi cao kiêu ngạo, còn cả gương mặt trái xoan, lại giống như trứng ngỗng. Trong khi ngủ vẫn nghiêm túc như thế, cái vẻ mặt giống tất các cô gái sinh ra lớn lên ở thủ đô, luôn mang khí thế áp đảo người khác, nhưng phía sau sự ngạo mạn bá đạo đó, cũng là trái tim ôn nhu như nước.
Chuyện này phải tính thế nào đây?
Cừu Địch bỗng dưng sinh ra một sự áy náy, lần trước ở công viên thể dục, chuyện diễn ra vội vàng, hồ đồ, một thì đói khát khó kiềm lòng, một thì đói bụng ăn quàng, vất vả cả đêm, gần như là y nằm một chỗ chịu trận, vừa lóng ngóng vừa hấp tấp. Có điều bất kể thế nào, đưa bạn gái của người khác lên giường chẳng phải chuyện hay ho gì cả, khi kích thích sinh lý qua đi, cảm giác chịu trách nhiệm cho hành vi của mình trỗi dậy.
Ví dụ như lúc này đây, khi đã hoàn toàn tỉnh táo lại từ mộng đẹp, lọt vào mắt là căn phòng ngủ hết sức đơn giản, một cái giường, một cái tủ, đều là của chủ nhà. Căn phòng đơn giản mà thô sơ, còn chẳng có thang máy, thế nhưng vẫn vượt quá khả năng chi trả của y. Trong giới phiêu bạt ở thủ đô này, người bằng tuổi y, không mấy ai dám nghĩ tới nhà, dám nghĩ tới kết hôn, thậm chí tìm bạn gái cũng không dám ...
Một khi chẳng may mà dám nghĩ tới, áp lực sẽ đổ xuống nặng như núi, Cừu Địch cố gắng tính toán, số tiền mà y phải liều cái mạng nhỏ mới tích góp được đã tiêu non nửa vào xây nhà ở quê rồi. Số còn lại tuy nói duy trì tình trạng cuộc sống thế này ở thủ đô cũng là không khó khăn, nhưng nếu như muốn thay đổi cuộc sống ... Đương nhiên Cừu Địch muốn thay đổi tất cả, nhất là khi cảm giác âm ấm mềm mại từ tay truyền tới, quyết tâm đó càng mạnh mẽ. Chỉ có điều, dù tin mình làm được, nhưng y không dám chắc sẽ tốn bao lâu ... Thời nay bảo một cô gái đợi ấy à, đừng nên ngu ngốc nói ra câu đó.
Đới Lân Quân khẽ cựa mình, vừa mới tỉnh dậy, hai mắt vẫn còn lim dim, chỉ biết mình đang nằm trong một cánh tay mạnh mẽ, đôi bàn tay đô đang xoa nắn trước ngực cô, cơ mơ mơ màng màng quay người ôm lưng Cừu Địch, giọng ngái ngủ:" Thế Thành ... Mấy giờ rồi anh?"
Thế Thành? Cừu Địch nhướng mày lên, cõi lòng tràn ngập nhu tình gặp phải mưa đá lạnh buốt, bẽ bàng cùng ghen tuông điên cuồng trào dâng trong lòng, giọng lạnh lùng:" Muộn giờ đi làm rồi."
" Á!" Đới Lan Quân nghe giọng nói không phải của bạn trai mình, cô ngồi bật dậy, hoảng loạn nhìn Cừu Địch lại nhìn bàn thân hoàn toàn trần truồng, ký ức quay về, cảnh tượng loan phượng điên đảo đêm qua ngay trước mắt, thất thần nhìn Cừu Địch, tựa hồ chuyện đêm qua chẳng phải ý muốn:
Trong phòng im lặng rất lâu, Cừu Địch áp lửa giận xuống, vờ như không có chuyện gì lên tiếng trước:" Em làm sao thế?"
Đới Lan Quân chưa quên vừa nãy cô gọi sai người rồi, hơi lúng túng:" Anh không mặc y phục còn đẹp trai hơn lúc mặc y phục đấy."
" Quá khen rồi, em cũng thế." Cừu Địch đáp lại bằng một câu khách khí xa lạ:
Đới Lan Quân khẽ run một cái, tay ôm ngực, chạy vội vào phòng vệ sinh.
Giận dữ, ghen tuông sinh ra khiến toàn bộ áp lực trên người Cừu Địch biến mất, có lẽ thế này cũng tốt phải không? Nhớ lại sau lần đầu tiên đó, Đới Lan Quân không hề bám lấy y, một cú điện thoại cũng không gọi, có lẽ đó là tố chất ưu tú của An ninh quốc gia, trong lòng chỉ có nhiệm vụ và tổ chức, không hề có tình cảm riêng.
Khi Cừu Địch còn đang suy nghĩ miên man thì từ trong phòng vệ sinh, Đới Lan Quân gọi:" Lấy đồ lót cho em!"
Không bao lâu sau trong phòng vệ sinh vang lên tiếng hét chói tai, Đới Lan Quân kinh hãi đóng cửa, nhưng muộn rồi, Cừu Địch đã có chuẩn bị trước đưa chân ra chặn lấy, xông vào. Đới Lan Quân vừa thẹn vừa cuống, bối rối quay lưng đi, quát:" Sao anh chưa mặc quần áo đã vào đây rồi?"
Cừu Địch vừa rồi không kịp nhìn, nhưng cô xoay lưng đi lại thành khoe hết phần sau cho y thưởng thức, vòng eo thon gọn, hai cái mông vênh vểnh xinh xinh cùng cặp chân thon thả. Đi tới sau lưng Đới Lan Quân, áp sát người tới, hai tay ôm lấy eo, lướt qua bụng rồi đưa lên, miệng phả vào gáy cô luồng hơi nóng rực, cười tà ác:" Không phải em nói, anh không mặc quần áo còn đẹp trai hơn à?"
" Chết đi, ra ngoài, em em ... Á ... Em, em, anh, anh..." Đới Lan Quân không nói ra được nữa, đầu óc nàng trống rỗng, thân thể rất tự nhiên nghiêng về phía trước, hai tay chống lên bồn rửa mặt, đưa bờ mông tròn trĩnh vểnh ra sau phối hợp rất thuần thục:
Tiếng nước chảy rào rào lẫn với tiếng kêu chói tai của Đới Lan Quân, một lúc lâu sau Cừu Địch toàn thân ướt sũng đi ra, lấy khăn tắm trong tủ quần áo lau người, chui vào chăn. Lại thêm một lúc nữa mới tới Đới Lan Quân, chân cô hơi run, vừa nhặt tìm quần áo mặc vào, thi thoảng quay đầu nhìn Cừu Địch nằm trên giường nhìn mình, cắn môi đi tới nhéo y thật mạnh.
Thời gian chỉ đúng tám giờ, dù sao thì muộn rồi, Đới Lan Quân không vội nữa, ăn mặc chỉnh tề xong, cô ngồi ở bên giường cúi xuống buộc đai giày da. Một bàn tay lén lút mò tới mông cô, Đới Lan Quân chẳng quay đầu lại, thình lình đứng lên rồi ngồi xuống, á một tiếng, Cừu Địch đau đớn rụt tay lại.
" Em đi đây!" Xong xuôi rồi Đới Lan Quân đứng dậy, quay đầu nhìn Cừu Địch, ánh mắt đó hết sức phức tạp, tựa quyến luyến mà lại không giống:
Cừu Địch bất ngờ lên tiếng:" Lần sau nhớ gọi điện thoại, đừng để anh lại đá em một phát."
" Hi hi, lần sau em sẽ tiên hạ thủ vi cường, hừ!" Đới Lan Quân bị câu nói này của Cừu Địch kích thích, thoáng cái bản chân đanh đá nổi lên, đi tới bên cạnh cúi đầu xuống, hôn Cừu Địch một cái thật sâu, hai đôi mắt nhìn nhau, cảm xúc đều rối bời:
Cuộc sống luôn tràn ngập chuyện khó ngờ, khi mọi thứ tưởng chừng an bài, lại có điều không đoán trước xảy ra, hôm đó Đới Lan Quân biết mình đi vào chỗ chết nên mới hôn Cừu Địch, không ngờ nụ hôn đó cứu mạng cô, từ đó khiến hình bóng chàng trai xâm nhập vào cuộc sống của cô.
Lần trước hai người gặp lại, sau đó lên giường, đó là cảm xúc nhất thời, hoặc có lẽ trong lòng Đới Lan Quân có chút áy náy, mang chút suy nghĩ "lấy thân báo đáp". Nhưng cô không ngờ chàng trai như Cừu Địch, đẹp trai như thế, nam tính như thế, mồm mép cũng khéo, vậy mà lại là lần đầu ... làm cô có chút hoảng loạn. Về sau cô tìm Quản Thiên Kiều trò chuyện, biết thêm nhiều chuyện về Cừu Địch, biết y nghiêm túc trong chuyện tình cảm thế nào, khiến cô càng thấy có lỗi, bất giác né tránh y. Hôm qua chẳng biết thế nào, vừa nhìn thấy Cừu Địch lại không kìm lòng được, khi chuyện xảy ra thì quá muộn rồi.
Đới Lan Quân vuốt ve gò má y:" Ngốc ơi, ngàn vạn lần đừng yêu em đấy, dù sao anh cũng không cưới nổi em đâu."
Cừu Địch sững người, Đới Lan Quân đã đi rồi, y nghe thấy tiếng đóng cửa, nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp xuống lầu, tay sờ má, hồi lâu còn chưa tỉnh.