Chương 34: Tiến thoái lưỡng nan lòng bàng hoàng. (4)
Chương 34: Tiến thoái lưỡng nan lòng bàng hoàng. (4)
Đẩy Cừu Địch ra rồi, Đới Lan Quân cứ như chủ nhà vậy, đi loanh quanh xem xét, chỉ 60 mét vuông thôi mà phòng khách nối thẳng với bếp, một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, được cái vẫn có ban công nho nhỏ. Trên bàn trà giữa nhà có đống sách đang xem dở, cô lật xem thử, sách kinh tế, chứng khoán, máy vi tính, tâm lý học, đủ mọi lĩnh vực, nhưng toàn là sách nhập môn, lấy làm lạ:" Anh đọc đống sách thế này thì có ý nghĩa gì?"
" Đủ để nghe người khác nói chuyện là được, anh đâu định kiếm tiến bằng mấy nghề đó." Cừu Địch đáp, lần trước nói chuyện với Thôi Tiêu Thiên, hắn hỏi cái gì cũng không biết, trở về mua sách vở cập nhật thêm tri thức:
Đới Lan Quân bỏ sách xuống, vừa nhìn phòng vừa tặc lưỡi:" Ái chà chà, đúng là người có tiền, chỉ thuê mà không ở, xem này, cửa sổ phủ một lớp bụi dày rồi."
Cừu Địch bật nước sôi, quay đầu lại thì Đới Lan Quân đã nằm xuống ghế sô pha, y ngồi xuống bên mép ghế, xoa bụng cho cô, ôn nhu nói:" Vậy thì em tới đi, chúng ta sống cùng nhau."
" Em chỉ ngồi một lúc rồi đi thôi." Đới Lan Quân nói xong, thấy vẻ thất vọng của Cừu Địch, cô lè lưỡi ra, cố tình trêu ghẹo y, còn liếm môi:
" Anh khóa cửa rồi, em không đi được đâu." Tay Cừu Địch không thật thà, xoa xoa nhẹ vùng bụng, dần dần luồn vào bên trong áo của cô, quan tâm hỏi:" Còn đau không?"
" Đừng kiếm lý do cho hành động hạ lưu của mình." Đới Lan Quân nghiêm mặt nói, nhưng lại không hề có bất kỳ động tác nào để ngăn cản, ngược lại còn dùng ánh mắt khiêu khích:
Cừu Địch nhẹ nhàng vén áo Đới Lan Quân, làn da trắng như tuyết dưới ánh đèn ánh lên sắc thái của gấm lụa ... Đúng là mặc quần áo mới có vận vị, Đới Lan Quân nằm trên ghế sô pha với tư thế lười nhác, mỗi ánh mắt mỗi cửa động đều đang thiêu cháy dục vọng chinh phục nam giới. Lần trước thực sự không nhớ lại, lần này Cừu Địch không vội nữa, y muốn tận hưởng hết quá trình mỹ diệu ấy, từng giây một đều không muốn bỏ lỡ.
Đới Lan Quân đưa tay ra trước mặt Cừu Địch, che đi đôi mắt rực lửa đó, chắn không cho y nhìn.
Chính là bàn tay tàn khuyết đó, thiếu đi một ngón tay, không chỉ có xẹo, còn nhăn nheo, cô tháo cả găng tay ra, tựa như cố ý làm mất hứng của Cừu Địch.
Cừu Địch khẽ nắm lấy bàn tay đó, đặt lên bên môi, hôn lên vết thương của cô, nhìn vết thương đỏ rực đáng sợ hủy hoại đôi tay bạch ngọc, lại nhìn Đới Lan Quân đang dùng đôi mắt long lanh nhìn y. Hai người nhìn nhau, đôi mắt trong veo đó ẩn chứa cảm xúc phức tạp, tới giờ vẫn còn chưa tiêu tan hết.
" Em và anh ấy chia tay rồi." Đới Lan Quân đột nhiên nói, tin tức này làm Cừu Địch sững người, không biết phản ứng thế nào, Đới Lan Quân lại nói thêm:" Em chủ động đề xuất ra, anh ấy, anh ấy không ý kiến gì cả, cứ vậy đồng ý, bọn em chia tay êm đẹp ... Em không còn nơi nào để đi nữa, vì chuyện này mà cãi nhau với cha mẹ em."
" Xin lỗi, anh là người thứ ba chẳng vẻ vang gì."
" Bây giờ anh lên chính thức rồi đấy."
" Vậy thì phải chúc mừng thôi." Cừu Địch kéo Đới Lan Quân lên, không đợi thêm được một giây phút nào nữa, ôm ghì lấy cô vào lòng, cảm nhận da thịt non mịn nhẵn nhụi cùng sức đàn hồi kinh người đó, máu chảy giần giật, tim đập như trống trận, tưởng chừng muốn thoát khỏi lồng ngực, hai người quấn lấy nhau, ôm nhau, hôn nhau, vuốt ve nhau: Cừu Địch nhận ra, Đới Lan Quân rất thích hôn, hai người từng hôn nhau vô số lần rồi, nhưng mỗi lần chạm vào đôi môi ấy, vẫn có cảm giác khiến người ta không kiềm chế được sự dụ hoặc từ nó mang lại, chiếc lưỡi tham lam tách hàm răng trắng, săn đuổi chiếc lưỡi nhỏ nhắn, trơn như đậu hũ tối nay vừa mới ăn , nước bọt trong miệng cô cũng mang hương thơm khó diễn tả, làm Cừu Địch hôn say sưa.
Gương mặt Đới Lan Quân càng lúc càng đỏ, miệng liên tục phát ra tiếng rên siết, thi thoảng cô mở mắt ra nhìn Cừu Địch đang say sưa hôn từng tấc da thịt mình, hơi thở nóng hổi đó tới đâu, da gà trên người cô nổi lên tới đó. Lại từ từ nhắm mắt lại, người nhũn ra trong lồng ngực vạm vỡ của Cừu Địch, mặc thở hồng hộc tiếp tục.
Cái lưỡi Cừu Địch dừng ngay rốn Đới Lan Quân, hôn khắp vùng bụng săn chắc rồi liếm cái rốn, làm cô bị buồn uốn éo như sâu. Cừu Địch kéo áo cô lên thật cao, kéo áo lót xuống, bầu ngực của cô lộ ra hoàn toàn, hai chấm hồng đỏ tươi nong nót ngạo nghễ nhô cao giữa quầng hồng nhàn nhạt, căng tròn rất vừa tay, mềm không tả nổi, y như tìm thú vui mới, ngậm núm vú của cô nhay cho tới khi nó săn cứng lên, tay liên tục bận rộn, dần dần lột từng món y phục của cô ...
Khi Đới Lan Quân chỉ còn là con dê non trắng trẻo, Cừu Địch bế xốc cô lên đi vào phòng ngủ, đặt xuống giường. Đới Lan Quân bỗng nhiên thấy xấu hổ, vươn tay ra tắt đèn đầu giường đi. Trong bóng tối, giác quan được khuếch đại, cô nghe thấy tiếng loạt xoạt, cảm giác thân thể nóng rực đè lên người, cánh môi đầy dục vọng tham lam ngấu nghiến môi cô.
Tách, đèn bật sáng, cô giật mình, quay đầu sang bên che giấu.
Gò má trắng trẻo chảy ra hai hàng nước mắt.
" Em làm anh thấy rất vô sỉ, khi em đau khổ, lại làm chuyện đó với em." Cừu Địch nhẹ nhàng nói, có chút thương xót lau nước mắt cho Đới Lan Quân, y có thể nhận ra trong tình cảm của cô, xen lẫn ít nhiều bất đắc dĩ:
" Nếu như anh ngay cả chuyện đó mà cũng không làm tốt, tâm tình em sẽ càng tệ hơn đấy." Đới Lan Quân quay đầu lại, nhìn thẳng Cừu Địch:
Cừu Địch chống tay ngồi dậy, vuốt ve đôi chân như được điêu khắc tinh xảo, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, cúi xuống hít hương thơm trên đùi cô, lưỡi liếm dần xuống dưới, thẳng từ đầu gối liếm dọc theo đùi non tới tận vùng riêng tư tuyệt mật của cô. Đới Lan Quân muốn vươn tay ra tắt đèn, nhưng tay bị y tóm lấy, cô tựa xấu hổ vùng vẫy, chỉ chống cự được chút xíu thì bất thình lình giữa hai chân bị tiến thẳng vào lấp đầy, cô tự bị đau phát ra tiếng kêu nhỏ, người vặn vẹo nhưng lại quán lấy Cừu Địch càng chặt hơn.
Ánh đèn vàng vọt, cảnh xuân khắp phòng, tư thế nằm truyền thống, quỳ, đẩy xe, tiếng thở, tiếng rên, chị Đới kêu mỗi lúc một hưng phấn, có vẻ Cừu Địch đang làm rất tốt.