Chương 33: Tiến thoái lưỡng nan lòng bàng hoàng. (3)
Chương 33: Tiến thoái lưỡng nan lòng bàng hoàng. (3)
Thường có câu, nói chuyện với người thông minh đỡ tốn đầu, thực tế thì đa phần thời điểm, nói chuyện với người thông minh rất hao tổn trí tuệ, người ta giỏi chơi trò trí óc, đừng mong biết được suy nghĩ và mục đích thực sự của người ta là gì. Cừu Địch chưa bao giờ cho rằng dùng một cái di động là có thể trói buộc được Thôi Tiêu Thiên, hắn lại biểu hiện quá mức nhiệt tình, khó tránh khỏi khiến Cừu Địch cảnh giác.
Ăn cơm xong thì đường ai nấy đi, Thôi Tiêu Thiên lái chiếc xe thuê của hắn đi kiếm thú vui, Cừu Địch tưởng tượng cảnh tên chó má này ve vãn nam nhân, sau đó cả hai đi thuê phòng happy, không khỏi rợn lưng, hai nam nhân ... Thật đúng là cái cảnh không dám hình dung.
Cừu Địch bắt được chuyến xe bus cuối cùng về nơi ở, chậm chút thôi là không kịp rồi, lên xe kiếm chỗ ngồi cuối xe, thoải mái khép mắt lại, nghĩ tới ba cặp đôi kia.
Đúng là nếu bất chấp tất cả mà làm thì dứt khoát là thiếu lý trí, nhưng mà tiền bỏ đó không kiếm, vậy là không thức thời, thà thiếu lý trí còn hơn.
Với Cừu Địch mà nói, muốn xử lý ba vụ này không khó, nhưng y luôn suy nghĩ làm sao kiếm được điểm cân bằng trong đó, không phải rơi vào đường cùng, vì tiền mà bấp chấp là ngu, làm sao đưa tay ra lấy tiền, mà không bị người ta tóm lấy.
Nghĩ đi nghĩ lại, kiến nghị của Thôi Tiêu Thiên vẫn là phương thức trực tiếp nhất an toàn nhất, giống như thủ đoạn thịnh hành đó là thuê dân công một ngày lo chạy ăn ba bữa, cần tiết gấp, ném một viên gạch rồi co chân chạy, sau đó thì trởi nam biển bắc, thiên hạ mênh mông, biết đâu mà tìm.
Đó là thủ đoạn để làm việc chứ chắc chắn không phải phương thức đứng chân trong nghề.
Cừu Địch ngồi trên xe bus suy nghĩ như thế.
Vừa mới xuống xe một cái liền bị kéo về với hiện thực, từ lúc ở Trường An về, y liền thuê nơi ở mới, giờ túi tiền dư dả, cho nên thuê luôn căn nhà nhỏ rộng 60 mét vuông, địa điểm ở một dải Đông Hinh Viên, tiền thuê 4000 đồng tháng. Mà cũng từ lúc ở Trường An về, y chưa kiếm được xu nào hết, toàn tiêu tiêu và tiêu, nhìn con số trong tài khoản không ngừng thu hẹp, thu tới Cừu Địch xót xa, một căn nhà thuê tới hơn 4000 đồng, mà y thì đại đa số thời gian không ở đây, tính ra nộp tiền thuê tới tháng thứ hai rồi, mà số ngày ở chỉ đếm trên đầu ngón tay, tiếc ơi là tiếc.
Đi qua con đường từ vỉa hẻ tới lòng đường đỗ toàn xe là xe, vì nhà để xe không chứa nổi nữa, đi qua ngã rẽ liền tới cổng tiểu khu. Khu vực này tương đối hẻo lánh, thời gian lại khuya cho nên không thấy bóng người, đối diện với chung cư Quế Long là một tòa nhà đang xây dựng, nơi bán nhà ở ngay cổng tiểu khu, dán đầy quảng cáo bán nhà. Cơ mà nhìn giá rao bán từ 300 vạn tới 800 vạn làm Cừu Địch lè lưỡi, cười xấu hổ đi vào tiểu khu, mới kiếm được ít tiền đã nghĩ mình thoát nghèo, nhìn giá nhà thực sự nản chí mà.
Giá nhà ở Bắc Kinh đã thành công chứng minh, ở thành phố này nếu dựa vào bản thân phấn đấu lập nên mảnh trời riêng là ngụy mệnh đề.
Cừu Địch đã rất thoáng đạt và lạc quan rồi, sớm không còn mơ tưởng chuyện nhà cửa nữa, không cố chấp nữa, còn đủ sức thì phiêu dạt tới cùng, khi nào kiếm được thì cứ kiếm, đến khi không kiếm nổi nữa thì đổi nơi khác, đổi phương thức kiếm tiền khác, còn lý tưởng, niềm tin, kỵ húy thì hết rồi.
Khi mở cửa tòa nhà, đột nhiên khóe mắt Cừu Địch thấy một bóng đen thoáng qua, hỏng, gặp phải cướp rồi. Nghe nói ở tiểu khu này thường có người thuê nhà nữ độc thân bị cướp, không ngờ hôm nay mình gặp phải. Cừu Địch gần như hành động theo bản năng, ngồi xụp xuống, hai tay chống mặt đất, chân đạp ra sau.
Á ... Một tiếng thét vang lên, người phía sau bị đá bay mấy mét.
Nữ à? Cừu Địch vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc thì kinh hãi đứng dậy chạy tới, nhìn rõ người tập kích đang xoa bụng rên rỉ, y phá lên cười hết sức bất lương.
Đới Lan Quân!
" Còn cười à, đồ độc ác, đau chết đi được." Đới Lan Quân tức giận đạp Cừu Địch một phát:
" Ai bảo em lén lén lút lút dọa anh giật mình, có biết nơi này trị an không tốt không?" Cừu Địch kéo Đới Lan Quân dậy, quan tâm hỏi có đau không, muốn đưa tay xoa giúp cô, có điều tay xoa không đúng chỗ, xoa tới ngực người ta rồi:
Chát, Đới Lan Quân đánh bạt móng lợn của Cừu Địch, tức tối nói:" Anh cố ý, dứt khoát là anh cố ý, anh không đi cướp người ta thì thôi, ai cướp được của anh."
" Làm gì có chuyện đó, anh làm sao nỡ đá em chứ, được, cho em đá anh đấy."
" Em đá thật đấy nhé."
" Em đá đi."
" Đừng tưởng em không dám, chết đi!"
Hai người truy đuổi nhau, Cừu Địch cố tình chạy chậm, Đới Lan Quân thì đá nhẹ một cái vào mông y, chỉ để tìm lại cân bằng tâm lý mà thôi. Cừu Địch ôm eo cô kéo tới gần, mở cửa ra, vừa đi vừa hỏi:" Sao không gọi điện thoại cho anh?"
" Em đi theo anh thì gọi điện thoại làm cái gì?"
" Hả em theo anh từ chỗ nào vậy?"
" Bọn em đang ăn tiệc đậu hũ, em, Lão Đổng, Phí Minh, Thiên Kiều còn có mấy người khác trong khoa, đến lúc đi phát hiện ra anh và một người ngồi trong đại sảnh, thành thật khai báo đi, người đó là ai?" Đới Lan Quân kéo cổ áo Cừu Địch tra hỏi:
" Nói ra làm em giật mình đấy." Cừu Địch tỏ ra thần bí:
Đới Lan Quân xì một tiếng:" Em thừa biết anh giao du chẳng phải loại tử tế gì, anh nghĩ anh có thể dọa được người của An ninh quốc gia à?"
" Em nghe kỹ nhé!" Cừu Địch ghé tới gần, thổi nhẹ vào tai cô:" Hắn là tên gay, đồng tính nam đấy."
Đới Lan Quân tức thì cứng người, tròn xoe mắt nhìn Cừu Địch, Cừu Địch bẹo má cô:" Nhìn xem, sợ chưa hả?"
" Thật hả?"
" Thật trăm phần trăm."
" Anh ở cùng với một người gay làm cái gì?"
" Không có cô gái nào thích anh, không còn cách nào khác, anh đành thích nam nhân thôi."
Cừu Địch làm bộ mặt u sầu nói làm Đới Lan Quân cười khúc khích, hai người đi bộ lên tầng sáu không có cầu thang máy. Vừa mới đi qua cửa một cái, trong đầu Cừu Địch thoáng qua cảnh tượng ướt át, hai người trải qua một đêm nóng bỏng, cách đây chưa lâu, nhưng với y như đã lâu lắm rồi vậy, ôm lấy Đới Lan Quân muốn hôn. Đới Lan đẩy Cừu Địch ra, mắng:" Cút sang một bên, đồ gay."