Chương 37: Gập gà gập ghềnh đường nơi đâu. (2)
Chương 37: Gập gà gập ghềnh đường nơi đâu. (2)
" Cái gì, không phải gay? Cũng không phải đồng tính." Cừu Địch nghe mà choàng, chẳng lẽ còn có người đóng giả ở loại chuyện này hay sao, hoang mang nói:" Không phải anh thích nam nhân à?"
" Đúng, tôi thích nam nhân có khí chất, nhưng cũng không bài xích nữ nhân ưu nhã." Thôi Tiêu Thiên thoải mái tuyên bố, thấy Cừu Địch đần mặt, mắng:" Anh bị ngốc à, chuyện như thế thôi mà cũng không hiểu, tôi là người song tính, chén sạch cả nam lẫn nữ ... Có điều tôi thách nam nhân nhiều hơn một chút."
Ọe, Cừu Địch làm động tác nôn khan, tên này biến thái hơn y nghĩ.
" Đừng có làm như mình băng thanh ngọc khiết lắm, anh tưởng tôi không nhìn ra à, hôm qua anh đi lểu lổng với nữ nhân." Thôi Tiêu Thiên lườm Cừu Địch, bất thình lình tương cho một câu:
Cừu Địch bỗng dưng khẩn trương, trừng mắt lên với Thôi Tiêu Thiên, phủ nhận:" Nói năng linh tinh, tôi rõ ràng là ngủ một mình."
" Tôi cho anh biết con mắt của một nhiếp ảnh gia nhìn thấy chi tiết người thường không thấy ... Đôi mắt anh khô, đó là triệu chứng thiếu nước, anh mấy lần ngáp, chứng tỏ anh không ngủ đủ. Bước chân của anh hôm nay không vững vàng như mọi khi, bình thường anh đặt gót xuống trước, sau đó mới bước, hôm nay anh lại như kéo lê chân trên đường, cho thấy không những thể lực của anh không tốt, tinh thần cũng không được tốt. Chỉ sau một đêm mà thay đổi như thế này, không cần phải nói nguyên nhân chứ?" Thôi Tiêu Thiên nhếch mép vạch trần lời nói dối của Cừu Địch:
" Tôi xem phim nghệ thuật tự xử quá đà thôi, đừng tưởng tượng nhiều." Cừu Địch trơ trẽn phủ nhận:
" Sai, tôi đã chú ý tới anh ngay từ đầu, anh là người rất chú trọng mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, nhưng hôm nay ống quần của anh có vết vôi, chắc chắn là do tùy tiện ném đi, áo của anh thì nhăn nheo, nhưng lại rất sạch, chứng tỏ anh nóng vội cởi ra ném đi sau đó nhảy lên ... Anh dậy muộn, cho nên không thể chú ý quần áo khác biệt, vẫn mặc quần áo hôm qua ... Anh thử trả lời xem có những khả năng nào dẫn tới toàn bộ lời tôi muốn nói?" Thôi Tiểu Thiên nháy mắt với Cừu Địch:
Cừu Địch rợn người, giờ hơi hiểu ra vì sao mấy tên kia sống chết không chịu cùng nhóm với Thôi Tiêu Thiên, không phải vì hắn gay, mà đôi mắt của hắn quá tinh tường.
" Anh còn nhìn ra điều gì nữa?" Cừu Địch kinh ngạc vô cùng:
" Sáng nay anh thức dậy lại làm tình một lần nữa." Thôi Tiêu Thiên cười:
Mẹ, mẹ nó chứ ... Thế này còn gì là bí mật đời tư nữa, Cừu Địch vỗ đầu mình, tên biến thái này thực sự làm người ta phải sợ hãi mà.
" Đừng khẩn trương, câu cuối cùng chỉ là suy luận không chắc chắn của tôi thôi ... Người tinh lực và thể lực thịnh vượng như anh, buổi sáng hưng phấn, bên cạnh lại có nữ nhân, nếu không xảy ra chuyện mới là lạ đấy." Thôi Tiêu Thiên giải thích:
" Nói như vậy thì phần trước đó là anh khẳng định?" Cừu Địch hỏi:
" Đương nhiên là khẳng định trăm phần trăm, bởi vì anh để lại chứng cứ rõ ràng." Thôi Tiêu Thiên đưa tay ra khẽ rút một thứ từ cổ áo của Cừu Địch, duỗi ra trước mắt y, đó là một sợi tóc không dài lắm, chắc chắn là của Đới Lan Quan rồi. Thôi Tiêu Thiên dùng hai ngón tay đưa sợi tóc tới trước mũi, hít hít vài cài rồi ném đi, bổ xung:" Tóc không có mùi nước hoa, cũng không có mùi rượu hay thuốc lá, tức là không có nguồn gốc từ quán bar, cũng không phải là loại gái gọi hay đứng đường ... Đây là một cô gái nhà lành, bạn gái hả? ... À không, không phải bạn gái."
Thế này thì hoang đường quá rồi, Cừu Địch không tin:" Làm sao anh ngửi ra được?"
" Sai rồi, tôi không ngửi thấy cái gì hết, nếu là loại gái gọi thì trên quần áo của anh sẽ có loại mùi nước hoa rẻ tiền, nếu là gái săn ở quán bar, chắc chắn là kiểu say rồi đưa nhau lên giường ... Chính vì tôi không ngửi thấy bất kỳ một cái gì nên mới chứng tỏ là gái nhà lành." Thôi Tiêu Thiên nói chắc nịch:
Người ta nói đúng hết, muốn cãi cũng không nổi, Cừu Địch hậm hực mắng:" Anh là đồ biến thái."
Thôi Tiêu Thiên cười to, cứ như đang tận hưởng lời khen vậy, Cừu Địch càng tỏ ra lúng túng thì hắn lại càng hứng chí, tiếp tục phán đoán:" Tôi với anh về cũng khá muộn rồi, cho nên không phải là anh đi tìm cô ấy, chuyện hẳn là phát sinh một cách bất ngờ, anh không có thời gian suy nghĩ, cũng không có cơ hội suy nghĩ. Cho nên tôi phán đoán, tới giờ anh vẫn hoang mang, không rõ chuyện gì xảy ra đúng không?"
" Vì sao tôi nói không phải bạn gái, vì nếu là bạn gái, tinh thần anh lúc này đã rất tốt, rất vui vẻ rồi, không suy tư như thế. Một cô gái nhà lành, cùng anh lên giường mà lại không phải bạn gái của anh, vậy ..."
" Đủ rồi, tôi cần anh ở đây không phải là để phân tích đời tư của tôi, mà là của cô ấy." Cừu Địch ngăn Thôi Tiêu Thiên lại, lòng chửi thầm, đúng là chuyện riêng tư bị phơi bày với người khác không thoải mái gì, trong tầm mắt của họ, Mã Ngọc Quyên đã đẩy chiếc xe nôi đi vào tiểu khu, hai bọn họ không cần đi theo:
" Có gì mà phải phân tích, kiếm tiền từ loại nữ nhân ngốc này là dễ nhất, chỉ cần bỏ chút công sức là được thôi." Thôi Tiêu Thiên không hứng thú, độ khó không cao mà, chẳng buồn động não:
Cừu Địch nói thế cũng chỉ là đánh lạc hướng đi mà thôi, Mã Ngọc Quyên quả thật quá đơn giản trong mắt họ, một cô gái có bằng đại học chính quy đàng hoàng, ở thời đại này lại vứt bỏ hết tất cả, yên tâm ở nhà làm người phụ nữ gia đình, vậy thì chồng chắc chắn là nơi gửi gắm tinh thần, vì thế bất kể phải trả giá bao nhiêu, cô cũng không ngại. Hơn nữa nhìn tình hình công ty Lý Dương thì cô đủ khả năng trả món tiền này.
Chỉ cần họ đưa số ảnh hôm qua ra, vậy là tiền vào tay, quá dễ.
Cừu Địch thở dài:" Tôi không ra tay được."
Thôi Tiêu Thiên trố mắt nhìn Cừu Địch, hắn có thể nhìn ra rất nhiều thứ trên người Cừu Địch, nhưng không cách nào nhìn ra con người y:" Anh hết tra người ủy thác, lại đi tra người không ủy thác, anh ngủ với cô gái nhà lành không phải bản gái của anh ... Cái loại người mất hết đạo đức nghề nghiệp lẫn đạo đức làm người như anh, vậy mà bây giờ lại đường hoàng nói ra không ra tay được."
" Kỳ quái hơn nữa tôi nhận ra anh nói thật lòng, Cừu Địch, anh có tư cách gì nói tôi biến thái, anh mới là tên biến thái, anh có thấy bản thân mâu thuẫn không?"