Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 62 - Chương 62: Chuyện Ở Hai Đầu.

Chương 62: Chuyện ở hai đầu. Chương 62: Chuyện ở hai đầu.

Trên đường trở về, Tạ Kỳ Phong vô tình nghiêng đầu nhìn Đường Anh, đúng lúc Đường Anh cũng đang nhìn trộm hắn, cả hai cùng bật cười.

Tạ Kỳ Phong không hiểu lầm ánh mắt đó của Đường Anh, cười nói:" Nếu cô thấy có vấn đề thì nói ngay bây giờ đi, mai người ta gửi tiền rồi là chúng ta không có đường lui đâu đấy."

" Tôi không thấy có vấn đề gì." Đường Anh lắc đầu:

" Xem ra cô cũng có lòng tin vào mấy chàng trai của chúng ta, tôi đã nói gì nào, cho đù là đứa bé kém cỏi nhất, trên người cũng có thứ mới mẻ, có hi vọng vô cùng vô tận." Tạ Kỳ Phong vừa lái xe vừa nói:" Có phải cô thấy đãi ngộ của chúng ta với bọn họ quá thấp không?"

" Đúng là hơi thấp một chút."

" Nhưng mà cho nhiều càng không ổn, thứ nhất, sẽ thiếu động lực để làm việc, thứ hai bọn họ có lòng cảnh giác rất cao, nói không chừng coi tôi là kẻ lừa đảo ấy chứ."

Đường Anh lại cười, sự kiện lần này khiến cô mở rộng tầm mắt, đủ cô nghiền ngẫm vài năm. Có người nói thủ đô là nơi nguy hiểm rình rập từng bước chân, há chẳng phải đồng nghĩa với cơ hội ở khắp nơi, quan trọng là anh lựa chọn ra sao thôi.

" Tôi tin rằng hôm nay cô học được không ít, bây giờ tới tôi muốn kiểm tra cô, đừng để tôi thất vọng nhé." Tạ Kỳ Phong vừa nói một cái làm Đường Anh trở nên khẩn trương, hắn không cho cô thời gian suy nghĩ hay chuẩn bị, trực tiếp hỏi:" Đàm phán làm ăn quan trọng nhất phải biết quan sát đoán ý đối phương, vậy từ trong những lời nói của giám đốc Trương, cô có được tin tức gì?"

" Vâng, tôi thấy bọn họ đang bức thiết muốn giải quyết vấn đề kinh doanh của phim trường Đại Tây Bắc."

" Còn nữa không??"

" Tôi thấy anh ta không phải tới từ nhà đầu tư Du lịch Hoa Hâm, nếu như là phía nhà đầu tư thì không cần thiết phải bảo mật cao như thế."

" Đúng, còn nữa."

" Bọn họ rất kỳ vọng chúng ta có thể tìm ra được tình báo nào đó cung cấp cho họ một phương án giải quyết."

" Đúng, còn nữa."

" Vẫn còn nữa sao?" Đường Anh bị kẹt rồi:

Hồi lâu không thấy Đường Anh trả lời được, Tạ Kỳ Phong mới nghiêng đầu qua, giải thích:" Cô đã bỏ sót một điều quan trong nhất, cô nhớ lại xem, sau khi xem xong tài liệu, hắn nói, tôi có phần đánh giá thấp năng lực của các anh rồi, sớm biết thế ... Tới đây thì hắn ngừng lại kịp thời. Khi đưa ra quyết định, hắn nói, chúng tôi chọn các anh tiếp tục công việc này, ngày mai tôi sẽ chuyển cho các anh 50 vạn. Cô nghĩ kỹ đi ẩn ý của hắn là gì?"

" Á, rất có khả năng còn có nhóm khác nữa đang làm việc này." Đường Anh buột miệng nói ra, đối phương đã không đánh giá quá cao họ, mà đây lại là chuyện vô cùng bức thiết thì rõ ràng bọ không tìm một nhà thực hiện vụ điều tra này, khả năng thuê hai thậm chí nhiều hơn nữa, để có được kết quả điều tra tốt nhất:

" Đúng đấy." Tạ Kỳ Phong gật đầu:

Nếu có đối thủ cạnh tranh nữa thì phức tạp rồi, Đường Anh nói vội:" Vậy thì phải thông báo cho người chúng ta biết ngay."

" Tối cô báo cho họ biết, còn có một nhóm khác hoạt động ở trấn Truân Binh, đối phương là gián điệp thương nghiệp chuyên nghiệp, cũng đang điều tra thương mại Bằng Trình. Nếu như để đối phương đi trước lấy được tình báo thì kỳ thực tập của bọn họ kết thúc."

" Được, tôi sẽ thông báo ngay ... Nhưng mà nói thế không phải là trái với lời nói trước đó sao, thế thì tính gì là thực tập nữa."

" Cô nói đúng rồi, tới mức này mà họ còn nghĩ là thực tập mới là lạ đấy. Quan trọng vẫn là ở tiền thôi, cô xem mà tăng thêm cho họ một chút, đừng để họ đối, cũng không để họ no, có chút niềm vui bất ngờ chứ không hưng phấn quá độ." Tạ Kỳ Phong ra chỉ đợi:

" Vâng, tôi biết phải làm thế nào." Đường Anh bỗng dưng có chút cảm giác buồn cười, nếu mấy gián điệp nửa mùa của bọn họ gặp phải người cùng nghề, vậy xảy ra chuyện gì thì thật khó dự liệu:

Cùng lúc ấy Trấn Truân Binh đã tối, cứ mỗi khi kết thúc một ngày nóng nực, bóng tối buông xuống, lại có một khung cảnh hoàn toàn khác với ban ngày.

Một đội xe tới hơn hai mươi chiếc chạy ầm ầm phá vỡ sự yên tĩnh của thôn quê, nào là xe khách, xe dã ngoại, xe tải hạng nặng, vượt qua địa phận của thành phố Bắc Ninh, men theo biển chỉ đường, tới thẳng trấn Truân Binh.

Đầu trấn bất ngờ tụ tập toán bộ danh nhân trong trấn, có Mã Khai Hoang của bộ phận ẩm thực nhà khách, có Kỳ Liên Bảo đeo danh giám đốc nhà khách, giám đốc Tông Bằng Trình ít xuất hiện của Cty thương mại Bằng Trình cũng có mặt. Đứng ngang hàng với Tông Bằng Trình chính là CEO Kim Ngạn Quốc của Cty khai phát du lịch Phim trường Đại tây bắc. Kim Ngạn Quốc vô tình quay đầu sang nhìn thấy thân thích của Tông Bằng Trình, Diêu Phú Văn đang cùng nữ thư ký của hắn liếc mắt đưa tình với nhau, hắn khinh bỉ chửi thầm trong lòng: Con điếm thối.

Không sai, đúng là con điếm thối, có điều không thể không dùng con điếm thối này, chuyện mà hắn không làm được, thư ký của hắn ra mặt, chẳng cần dùng tới miệng, nói không chừng chỉ lấy tay sờ đùi người ta một cái, xoa xoa ngực một cái là có thể khiến đám nhà quê mê tít thò lò, bật đèn xanh liên tục rồi.

Qua cuộc trò chuyện của đoàn người đi tiếp đón mới biết, một đoàn làm phim lớn hơn 200 người từ thành phố tới. Đoàn làm phim lớn này không giống mấy cái đoàn vớ vẩn chỉ đem tới thu nhập từ ăn ở, chẳng may đoàn làm phim đó cần đạo cụ, địa điểm, kiến trúc, đều phải do đương địa giải quyết, điều đó cũng có nghĩa là một khoản thu nhập cực lớn.

" Lão Mã ..."

" Tông lão đại, anh cứ yên tâm đi, cơm ăn nước nóng đều đã chuẩn bị xong rồi."

" Chỗ ở thì sao?"

" Đã dọn trống, lau rửa vệ sinh sạch sẽ.

" Hollywood ..."

" Tôi đây rồi, anh cứ yên tâm, muốn bao nhiêu người, tôi sẽ ưu tiên cho họ trước."

" Không phải, để giám đốc Kim nói cho các anh vậy."

Kim Ngạn Quốc bấy giờ mới lên tiếng:" Đây là một đoàn làm phim tới quay phim chiến tranh, bọn họ cần một thôn, hai lô cốt, một đoạn tường thành. Phải hoàn thành trong vòng một tuần, không được làm lỡ tiến độ quay phim của bọn họ, tôi phải vỗ ngực đảm bảo mới mời được người ta tới đây đấy."

Hách Lai Vận và Kỳ Liên Bảo có chút ngần ngừ, mấy điều kiện này không dễ hoàn thành đâu, nếu cho họ thời gian còn lo liệu được, chứ nước đến chân mới nhảy thì phiền rồi.

Tông Bằng Trình quay đầu lại mắng:" Kiếm một cái thôn bỏ hoang không phải là được rồi à? Điều vài xe gạch rỗng, xây bừa cái lô cốt, có cần tôi kiếm đội thi công nữa không?"

" Không cần, không cần, ngày mai tôi huy động người làm ngay, nhưng mà tiền ..." Hách Lai Vận nhận lấy việc này, trong tay hắn có người mà, kiếm ra tiền là được, không quan trọng quay phim hay làm việc khác, nhưng mà hắn sợ nhất là việc ghi nợ:

" Liên Bảo, cậu giám sát, kế toán bằng tiền mặt, không đủ thì lấy từ chỗ Lão Mã." Tông Bằng Trình quyết định nhanh chóng:

Tiêu tiền dứt khoát thế thì đoàn làm phim này không tầm thường rồi, Hách Lai Vận và Kỳ Liên Bảo, Mã Khai Hoàng cùng đáp lời, chuyện liền được xác định. Kim Ngạn Quốc hâm mộ nhìn đám doanh nhân thảo mãng này, hiệu suất làm việc cao kinh người, đổi lại là hắn về công ty tổ chức họp, cãi qua cãi lại mất nửa ngày mới xong.
Bình Luận (0)
Comment