Chương 63: Vu oan giá họa. (1)
Chương 63: Vu oan giá họa. (1)
Trong lúc đám địa đầu xà trấn Truân Binh nói chuyện thì đội xe đã tới rồi, từ xa xa thấy bụi mù bốc lên, đèn pha rọi đường, trông như đoàn quái vật từ trong sương mù đi ra. Kim Ngạn Quốc dẫn người lên đón, bắt tay đạo diễn, phó đạo diễn, rộn ràng cả một góc trấn ...
Bên kia còn đang tưng bừng đón tiếp Mã Khai Hoang đã phải bận rộn rồi, chạy thẳng xuống bếp, nhìn bốn xung quanh, người làm cơm, người xào rau, người thái gọt ... Ai nấy bận rộn luôn tay luôn chân. Thấy mấy thằng nhãi vừa mới đi giao cơm hộp trở về, Mã Khai Hoang vẫy tay:" Hắc Cầu, Tam Nhi ... Lại đây, giúp đoàn làm phim vận chuyển hành lý."
" Có tiền tăng ca không ông chủ Mã?" Cừu Địch hỏi ngay:
" Mày là ăn nhiều nhất, còn không biết xấu hổ đòi tiền tăng ca à?" Ông chủ Mã ngày đầu hào phóng nói được ăn thoải mái trong bếp, sau đó thấy Cừu Địch ăn bảy tám bát cơm thì hô lên, lỗ rồi:
Bao Tiểu Tam cũng chạy tới hỏi:" Thế có em gái xinh đẹp không?"
" Mày giỏi đấy, gái đẹp là để chuẩn bị cho đạo diễn mà cũng dám nhòm ngó à?" Ông chủ Mã mắng một câu, sai mấy chàng trai rất được việc đi làm:
Một nửa số xe của đoàn làm phim đỗ ở trước nhà khách, một nửa thì được Mã Khai Hoang chỉ huy đi vào sân sau, những chiếc vali lớn chất thành từng đống, lại còn có cả xe rơ-moóc, trong xe chở tới hai chiếc xe bọc thép, còn có cả đại bác xếp thành hàng, không giống đoàn làm phim, cứ như là cả đội quân tới vậy.
" Tôi hiểu rồi, bọn họ tới để quay phim chiến tranh." Cảnh Bảo Lỗ kêu lên:
Thấy nhiều đoàn làm phim lắm rồi, bọn họ cũng mang theo rất nhiều thứ, nhưng chưa từng thấy một thế trận lớn thế này, riêng xe rơ-moóc đã lấp kín cả con đường. Rất đông người trong trấn kéo nhau ra xem, bọn trẻ con là hưng phấn nhất, chưa gì đã có đứa nhảy vào sờ xoạng bị quát đuổi đi.
" Hay là chúng ta cũng tham gia đi, nhất định là ngầu lắm." Bao Tiểu Tam nhìn hai cái xe bọc thép, chỉ muốn đứng trên đó diễn cảnh hô hào anh em xông lên chiến đấu:
" Đi làm đếch gì, mày đóng vai xác chết tới nghiện rồi à?" Cừu Địch dội gáo nước lạnh không thương tiếc:
Ba người vừa cãi nhau vừa đi vác va li, nhân viên trong đoàn luôn mồm bảo bọn họ chuyển chỗ này, chuyển tới chỗ kia, không thấy ai đứng đầu, làm việc rất lộn xộn, mỹ nữ không thấy đâu, chỉ thấy mấy thằng mặt trắng, chỉ tay năm ngón, nói thì nhiều lại không chịu động chân động tay giúp đỡ.
Cái nơi quỷ quái này lại không có cầu thang máy, đi một chuyến bắt đầu thở, đi chuyến thứ hai thì đổ mồ hôi, đi chuyến thứ ba thì nhũn cả chân, bọn họ đi mấy chuyến liền không vận chuyển hết.
Cũng may ông chủ Mã gọi tới bảy tám người nữa, dù thế vẫn phải mất hơn một tiếng mới xếp xong đống hành lý của đám diễn viên.
" Vất vả rồi, ai xong việc cứ tới xuống bếp kiếm cái ăn nhé." Xong việc ông chủ Mã vác cái bụng bầu bốn tháng tới chỉ nói đúng một câu như thế là hết, đến thuốc lá cũng không phát một điếu:
Làm người cùng khổ quen rồi, đại đa số mọi người quen với đãi ngộ không có nhân quyền, đám đại hán người Mông trông có vẻ hung dữ đấy, nhưng tính tình lại rất chất phác, cùng lắm tới nhà bếp lấy thêm ít thức ăn mang về cho bà nương trong nhà thôi.
Bao Tiểu Tam không khách khí, kiếm liền mấy cái hộp cơm, đi vơ vét xương sườn trong nồi, tám cái bánh bao xiên kín hai cái đũa, Cừu Địch, Cảnh Bảo Lỗi cũng chẳng khách khí, hôm nay chuẩn bị cơm cho đoàn làm phim lớn này tiêu chuẩn cao hơn bình thường, khá được, bọn họ ra sức mà vơ.
Cho hai con chó chăn cừu Tiểu Dương và Đại Dương đã bị nhốt vào chuồng mỗi con khúc xương lớn, ba người chuẩn bị mang về nhà trọ làm chai rượu đánh chén.
" Đứng lại!"
Vừa mới ra khỏi cửa thì có một tiếng quát lớn, trong bóng tối một đại hán nhảy ra, chặn đứng đường đi của ba người giật nảy mình.
Nhìn thấy Đinh Đại Sơn của nhà bếp, ba người liền thở phào, có điều ngay lập tức lại lo ngai ngái, vì Đinh Đại Sơn chính là tên uống rượu xuân dược hôm đó. Về sau năm ngày liền không đi làm được, tới ngày thứ sáu đến nhà khách bị Mã Khai Hoang chửi tối mặt, đoán chừng đã hoài nghi Cừu Địch và Bao Tiểu Tam rồi.
" Đại Cá, sao thế?" Cừu Địch khách khí hỏi:
" Buổi tối hôm đó mày làm cái gì? Đừng tưởng rằng tao không biết." Đinh Đại Sơn sắn tay áo lên, người nơi này đều như thế cả, nói câu đầu không vừa tai, câu thứ hai là dùng nắm đấm nói chuyện rồi:
Cơ mà may quá, hôm nay gặp được người văn minh, Cừu Địch vội vàng xoa dịu:" Có gì anh cứ thong thả nói, làm cái gì chứ?"
" Mày cho tao uống cái gì?" Đinh Đại Sơn tóm ngay lấy Cừu Địch:
" Rượu thôi mà, mua ở tạp hóa, chúng ta vốn không quen biết, chẳng lẽ tôi hại anh? Anh xem tôi nhát gan thế này, dám làm chuyện gì chứ?" Cừu Địch hết sức hạ mình nhũn nhặn:
Đinh Đại Sơn đoán chừng cho thằng này một đấm cũng chẳng có thành tựu mẹ gì, thế là buông y ra, chỉ tay vào mặt:" Rượu có vấn đề."
" Vấn đề gì?" Cừu Địch tò mò hỏi:
" Thì cái đó ..." Đinh Đại Hữu nói không ra lời, nhấn mạnh:" Tóm lại là có vấn đề."
Thế là tiến vào giai đoạn giằng co, Đinh Đại Sơn lúng túng nói không ra, Cừu Địch tò mò hỏi không được, Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi ở bên ngoài mồm năm miệng mười, một hồi sau biến thành Định Đại Sơn vô cớ sinh sự.
Đinh Đại Sơn nóng lên, âp ung nói:" Có vấn đề thật, tôi uống vào, về nhà chơi cả đêm."
Chơi cái gì? Chơi bà nương chứ còn sao nữa, ba anh em cắn răng nhịn cười tới khổ, đã thế lại còn phài làm ra vẻ kinh ngạc, ba ngón cái đồng loạt giơ lên.
" Dũng mãnh!"
" Anh đúng là nam nhân chân chính, thế thì có vấn đề gì, chẳng phải chứng tỏ hùng phong hơn người sao?"
" Chị dâu nhất định là hài lòng lắm."
Bị ba thằng mất dạy khen lấy khen để làm Định Đại Sơn ngượng nghịu, cơn giận cũng tiêu tan, sau đó khổ đau kéo tới:" Đúng là hài lòng thật, nhưng mà sau đó cô ấy lại muốn hài lòng như thế, tôi phải làm sao?"