Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 634 - Chương 53: Muốn Tiền Được Tiền Hỉ Thành Đôi. (1)

Chương 53: Muốn tiền được tiền hỉ thành đôi. (1) Chương 53: Muốn tiền được tiền hỉ thành đôi. (1)

Nghe Cừu Địch nói thì chuyện hết sức đơn giản, nhưng Thôi Tiêu Thiên không quên ngay từ đầu chính hắn bảo Cừu Địch bỏ qua vụ này, ấy vậy mà xoay sở thế nào, Cừu Địch vẫn kiếm ra cách để tiền vào túi, hơn nữa hệ số an toàn còn cao.

Bên ngoài kia cảnh sát đã bắt đầu dọn dẹp hiện trường rồi, hai bên đều bị bắt hết, sắp tới Hậu Hải Phong vẫn còn kha khá rắc rối để xử lý, Thôi Tiêu Thiên thật lòng khen:" Không tệ, giúp gian thương xử lý kẻ lửa đảo hôn nhân, còn kiếm được ít tiền nữa, Hách Lệ Lệ chỉ thiếu chút nữa là cao chạy xa bay rồi, thế mà gặp phải cậu, phen này trắng tay, còn vào trong thời gian không ngắn đâu."

Cừu Địch uể oải nói:" Đem so với gian thương chỉ lừa chút tiền, bọn lừa đảo này càng đáng ghét hơn, đừng nói với tôi anh thương hại cô ta đấy."

" Lấy đâu ra, nam hay nữ đều thế cả mà thôi, ra giang hồ kiếm ăn sớm muộn cũng phải trả giá. Ở thời đại này, thương hại người khác là trò cười."

" Đúng thế, làm kẻ xấu phải có sự tự giác của kẻ xấu, chuyện bại lộ thì cô ta tự gánh lấy, thế thôi."

Thôi Tiêu Thiên nhắc:" Chuyện chúng ta làm cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, như tôi đã nói rồi đấy, cả chúng ta rồi cũng một ngày phải trả giá."

" Tôi cũng đã nói rồi, dám làm dám chịu, tôi đã có chuẩn bị tâm lý." Cừu Địch tháo sim di động ra, vừa tháo vừa nói:" Với lại tôi chỉ lật mặt ả lừa đảo hôn nhân, đây là việc tốt đấy, tôi nợ gì ai mà phải trả chứ?"

Thôi Tiêu Thiên cười cho qua, ngoại trừ thu lợi không nhiều, kỳ thực chuyện này làm khiến hắn bội phục vô cùng. Cừu Địch hạ cửa sổ xe xuống, ném sim đã dùng ra ngoài.

Xe phóng vù đi, chiếc sim như tờ giấy bị gió cuốn bốc lên trên không, sau đó rơi xuống bụi cỏ không ai để ý bên đường.

Cùng lúc đó một chiếc xe Huyndai được lau rửa sạch sẽ đỗ lại ở bãi đỗ xe tòa nhà Bảo Long, Lý Dương theo tiềm thức cầm túi xách lên, lục một hồi, tựa hồ làm một quyết định vô cùng gian nan. Hắn do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cắn răng đi vào tòa nhà, đi thang máy tới tầng thứ bảy nơi đặt công ty điều tra thương vụ Cáp Mạn.

Ngày hôm qua sống trong cơn giật mình hãi hùng, khi hắn mang theo sợ hãi, áy náy, hối lỗi, rất nhiều tâm tình lẫn lộn mà bản thân không kể hết về nhà, hắn không ngờ được rằng thứ hắn có được lại là ngôi nhà hoàn toàn mới. Quần áo bẩn treo thành đống trên mắc đã được giặt rồi, rèm cửa cả năm không chăm sóc được thay mới, tủ sách trở nên gọn gàng không còn đặt bừa bãi những thứ không liên quan nữa, tã giấy bốc mùi được vứt đi ... Căn nhà cứ như là vừa mới làm lại vậy, thay đổi tới mức hắn ngỡ đi nhầm nhà, chỉ có con vẫn nằm trong xe nôi giương đôi tay mũm mĩm về phía hắn chào đón như cũ. Hắn tìm vợ, gọi mấy lần không ngờ bất ngờ lớn hơn đang đợi, vợ hắn dung nhan như hoa, mặc váy đẹp đẽ, má ưng đỏ xấu hổ trốn trong bếp cúi đầu đi ra, tựa như lần đầu hẹn hò, làm trái tim phẳng lặng của hắn đập rộn ràng trở lại.

Mã Ngọc Quyên không để hắn nói gì cả, tự phân tích tự phê bình, bao nhiêu lỗi lầm đều nhận hết về mình. Lý Dương tưởng chừng như đang nằm mơ vậy, hắn thậm chí còn lén nhéo đùi mình xác nhận, hắn truy hỏi mãi mới biết, có một nữ nhân của công ty điều tra thương vụ đã đem hắn miêu tả thành người chồng mẫu mực thức khuya dậy sớm, miệt mài làm việc vì vợ vì con.

Chuyện đã tới đây thì Lý Dương chỉ có cách xấu hổ mà nhận thôi, huống hồ hắn sao đành lòng phá hỏng hạnh phúc của vợ.

Hạnh phúc mất đi đã lâu trở về với căn nhà nhỏ, làm Lý Dương hưng phấn, mới mẻ, làm hắn tìm về được những ký ức khắc cốt ghi lòng trước kia, đồng thời hắn cũng chột dạ, thế là ma xui quỷ khiến đi tới công ty điều tra thương vụ Cáp Mạn.

" Tôi tìm cô Đường Anh." Lý Dương lấy danh thiếp ra đưa cho tiếp tân ở quầy:

Được tiếp tân thông báo, chốc lát sau Đường Anh đi ra, vừa mới thấy Lý Dương liền nhíu mày, có điều vẫn lịch sự mang tính nghề nghiệp, đưa vị khách không mời này vào văn phòng của mình.

Mặc dù Đường Anh rất xinh đẹp, khiến Lý Dương hết sức bất ngờ, hắn nào dám có ý nghĩ gì khác, thậm chí hắn thừa biết một cô gái xinh đẹp biết vận dụng nó thì lợi hại thế nào, người ta lại làm cái nghề này, không dám có chút xem nhẹ nào. Vì thế Lý Dương vừa ngồi xuống thấy cô rót nước, vội nói:" Không cần khách khí, tôi nói vài câu rồi đi thôi."

" Không phải là khách khí, cho dù anh không nói lời nào thì tôi cũng phải làm trọn vẹn lễ số chứ." Đường Anh mỉm cười bê nước tới chỗ ngồi của Lý Dương, cô đoán được chuyện gì sắp tới, tim sắp kích động muốn vọt ra ngoài đến nơi rồi:

" Chúng ta đều là người làm ăn, vì thế nói thẳng đi, cô có thể cho tôi biết, các cô làm như thế là vì muốn có được cái gì? Hoặc có lẽ, tôi phải thanh toán hóa đơn cho lời nói dối đó?" Lý Dương không yên tâm chút nào, sơ hở của mình bị nắm trong tay người khác, ai dám tin đám người này lại còn có phẩm chất cao thượng, có lẽ làm thế cũng là cách dằn mặt khác của người ta:

Đường Anh thậm chí hiểu rõ câu chuyện hơn cả đương sự như Lý Dương, cho nên cô cũng đoán ra được cái tâm thái vừa thương vợ lại tiếc tiền của hắn, mỉm cười nói:" Nói thế này đi, khi nhận được ủy thác của vợ anh, chúng tôi hết sức cảm động, cô ấy khóc với tôi rất lâu, kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện trước kia của hai người. Cô ấy ngồi xe bus mà tới, mặc bộ y phục đã lỗi mốt mấy năm, gương mặt tiều tụy, nhìn là biết một người bị cuộc sống dày vò."

" Qua trò chuyện, tôi hiểu cô ấy là loại người đem tình yêu và gia đình coi như toàn bộ cuộc sống, bề ngoài càng kiên cường thì nội tâm càng yếu đuối ... Kỳ thực khi nhìn thấy anh phớt lờ vợ là chúng tôi đã phán đoán được tình huống cô ấy gặp phải, sự thực chứng minh, kết quả không có gì bất ngờ, nhưng khi đối diện với kết quả đó, tôi đã do dự rất lâu ... Hẳn anh hiểu."

Lý Dương hơi giật mình, ậm ừ đáp lại, cơ mặt hơi co giật thiếu tự nhiên, dù sao lỗi là ở mình, người ta nói tránh đi là tử tế rồi. Còn do dự, tất nhiên là vì tiền, giống như hắn bây giờ thôi.
Bình Luận (0)
Comment