Chương 52: Bởi vì lợi làm ma cho hổ. (5)
Chương 52: Bởi vì lợi làm ma cho hổ. (5)
Mọi chuyện xảy ra ngoài dự liệu, lại còn nhanh tới mức người ta không phản ứng kịp.
Hách Lệ Lệ và thằng gian phu chuyến này quyết chơi một phen sống còn, triệu tập mười mấy người mai phục bên đường, cô ta một mình lái xe tới trạm thu phí sớm nửa tiếng. Không sợ bọn chúng phát giác, chỉ sợ chúng không dám tới, bọn chúng nhận tiền xong mới biết thế nào là sống không bằng chết.
Không ngờ còn chưa tới giờ thì một chiếc BMW hung hãn phong qua trạm thu phí, lao thẳng về phía Hách Lệ Lệ, cô ta sợ tới hai chân xoắn vào nhau, cái xe nát đó là của chợ xe cũ, lái xe còn là ai được nữa? Hách Lệ Lệ vội vàng ổn định lại tinh thần, làm ra vẻ vui mừng:" Chồng, em đang định đi thăm anh, sao anh lại tới đây!"
Chát! Trả lời cô ta là một cái tát nổ đom đóm, bày tay to lớn của Hậu Hải Phong tóm tóc Hách Lệ Lệ, tát bôm bốp mấy phát liền, kéo cô ta tới trước xe, đổ tiền trong túi trên ghế ngồi xe ra, tên buôn xe bộ dạng như hung thần rống thẳng vào mặt:" Nói, tiền ở đâu ra?"
Bên này chưa trả lời, phía bên kia tên gian phu nhìn thấy cảnh đó cuống lên, hô hào người mang vũ khí xông lên bao vây, còn tưởng rằng là bọn tống tiền, nên vừa tới một cái, nào là ống tuýp nào là gậy sắt đập luôn.
Hậu Hải Phong tát Hách Lệ Lệ ngã lăn sang bên:" Con dĩ nhà mày giỏi lắm, muốn chơi trò xã hội đen với tao à?"
Chửi xong một cái là hắn chạy ngay, đám người kia nào chịu bỏ qua, thằng thì ném, thằng thì lao vào phá xe để thị uy. Hách Lệ Lệ nhịn đau bò dậy hô:" Đừng, đừng đánh người , nhầm rồi ..."
Thế nhưng chuyện đã tới mức này rồi thì làm sao mà cản được nữa, Lão Hậu chạy một lúc liền dừng lại, viện binh tới rồi, đội xe liên tục phóng tới trước mặt hắn cản đường, biểu diễn đủ loại kỹ thuật xe. Sau đó người trên xe hùng hổ nhảy xuống, toàn là nhân viên trong hãng xe, vũ khí thì đủ loại, cờ lê, mỏ lết chẳng thiếu gì, có tên chẳng hiểu thế nào vác luôn lốp xe làm vũ khí, vậy mà hiệu quả lắm, ném một phát làm ba bốn thằng truy đuổi ngã lăn quay.
Thế trận đảo chiều nhanh tới chóng mặt, lẫn những tiếng vũ khí va chạm keng keng là những tiếng kêu ối á đau đớn, hai bên vừa va chạm một phán, bảy tám tên đã ngã xuống rồi.
Tít tít títttttttt ... Tiếng còi bấm loạn xạ, xe ra vào cao tốc nhìn thấy cảnh chiến đấu dữ dội này người rảnh rỗi thì liền dừng cả lại để xem, khán giả hò hét cổ vũ, người bận việc thì ra sức bấm còi thúc giục người trước, chẳng mấy chốc biến thành tắc đường.
Ồn à ồn áo, mấy chục người bao vây mười mấy người, chân tay rồi vũ khí không ngừng giao lưu qua lại. Hậu Hải Phong đã túm tóc vợ lôi tới hiện trường chiến đấu, để làm gì à? Đề tìm thằng gian phu chứ làm sao nữa, trong trường hợp này tuyệt đối không có cái chuyện bạo lực sinh phản kháng gì hết, Hách Lệ Lệ bị ăn đòn là nhũn như chi chi, khai ngay. Thế là tiếng bôm bốp như ngô rang, thằng gian phu ngay lập tức ăn không biết bao nhiêu cái tát tới xay xẩm mặt mày. Cuối cùng còn bị một thùng dầu thải chụp lên đầu, đám đông vây quanh, Lão Hậu đạp một phát vào đũng quần thằng đó, đau đớn lăn lộn, nhưng muốn kêu ra không nổi.
Đây là tuyệt chiêu đấy, phế đường con cháu của mày, mày chẳng nói ra được là ai làm.
Trạm thu phí này hơi xa, khi cảnh sát 110 tới nơi thì đã là hai mươi phút sau rồi, cảnh sát giao thông đường cao tốc thì lại không ngăn cản nổi vụ ẩu đả quy mô lớn như thế này. Đợi khi tiếng còi xe cảnh sát từ đầu kia đường cao tốc tới nơi thì đám địa đầu xa thậm chí còn chẳng bỏ chạy, ngược lại áp giải đám người bị đánh, muốn đưa tới đồn công an.
Hỗn loạn tới nửa tiếng mới kết thúc, kết quả cuối cùng là Hậu Hải Phong kéo vợ, dẫn theo đội xe, theo cảnh sát đi xử lý, còn đám khán giả lại tổn thêm chục phút nữa để giải tán ách tắc.
Thôi Tiêu Thiên nấp ở đằng xa chứng kiến từ đầu tới cuối, từ lúc đội xe ào ào phóng tới, đến đánh nhau đổ máu, rồi tên gian phu bị phế. Thi thoảng hắn lại rùng mình quay sang nhìn Cừu Địch mặt thản nhiên như không, chuyện này không khéo chết người như chơi, vậy mà chàng thanh niên này như chẳng có chút áy náy nào.
" Anh nhát gan thế? Tôi từng chứng kiến cảnh hoành tráng hơn nhiều, người nằm xuống đều là người chết, không đơn giản thế này đâu." Cừu Địch trêu:
" Cậu cũng đâu có lớn gan gì chứ, nếu có gan thì đã lấy 30 vạn trong tay Hách Lệ Lệ rồi." Thôi Tiêu Thiên khích lại:
" Chẳng liên quan gì tới gan lớn hay gan bé, tôi muốn làm thật chắc, ăn từ từ thôi. Nếu anh lấy tiền của Hách Lệ Lệ thì là hành vi tống tiền rồi, bất kể ở hắc đạo hay bạch đạo thì anh đều sai. Còn với Hậu Hải Phong thì hắn không nghĩ thế, so với tổn thất được vãn hồi, lại bỏ được cái nón xanh, mấy vạn là quá xứng đáng, nói không chừng sau hắn còn nhớ ơn tôi." Cừu Địch xua tay:" Đi thôi, kết thúc rồi."
" Cậu nói hơi bị chắc đấy, Hách Lệ Lệ chẳng biết ai hại mình, Hậu Hải Phong càng không rõ đầu đuôi câu chuyện thế nào." Thôi Tiêu Thiên theo sự chỉ dẫn của cảnh sát giao thông rời đi:" Còn chuyện này nữa tôi không hiểu, sao cậu biết Hách Lệ Lệ vay tiền bên ngoài?"
" À, trò quen thuộc của cô ta ấy mà, người chồng thứ nhất, cô ta đem phòng tân hôn đi thế chấp, biến con sâu đáng thương đó thành tay trắng. Đến người chồng thứ hai, cô ta cũng giở trò tương tự, lấy tiền xong là ly hôn, ngân hàng cứ nã chồng cũ mà đòi ..."
" Tên Hậu Hải Phong này thì khác, khá có tiếng tăm ở chợ xe cũ, có vốn liếng, cô ta đoán chừng có biến Hậu Hải Phong thành liệt dương cũng chẳng dễ ly dị, hơn nữa ở thủ đô này, mọi người đều rất cẩn thận chuyện tài sản trước hôn nhân ... Thế nên cô ta phải tìm cách khác, không thể đem nhà đi thế chấp được, nhưng chiêu trò của cô ta vấn thế, đem hoạt động kinh doanh và máy móc của hiệu giặt quần áo đi thế chấp."
" Cô ta nóng lòng ly hôn như vậy chứng tỏ là tiền đã tới tay rồi, chỉ cần tóm lấy được sai lầm nào đó của đối phương, thuê luật sư ly hôn, đợi xong xuôi rồi, cô ta không trả lãi tháng nữa, chủ nợ tới nhà, Hậu Hải Phong phát hiện ra thì vác đống nợ rồi, bọn đấy đeo bám thì làm sao rảnh đi tìm cô ta được." Cừu Địch hơi chán, phải nói vụ này chán nhất, thủ pháp thô thiển, chẳng qua dựa vào chênh lệch thời gian thôi. Còn vay tiền thì bây giờ dễ lắm, khắp nơi quản cáo cho vay tiền, chỉ cần anh có nhà, có cửa hiệu, người ta dám cho anh vay tiền, anh chạy đi đâu được?