Chương 55: Muốn tiền được tiền hỉ thành đôi. (3)
Chương 55: Muốn tiền được tiền hỉ thành đôi. (3)
Khi Đường Anh lái xe tới tiểu khu Phong Hối Viên thì đã hiểu được bảy tám phần câu chuyện, Cừu Địch lấy được 5 vạn từ Hậu Hải Phong cùng với một tờ giấy nợ trị giá 5 vạn nữa, số tiền tuy ít hơn nhiều so với chỗ Lý Dương, nhưng lại khó khăn hơn không ít. Đặc biệt là khi nghe chuyện hai phe đánh nhau một trận tưng bừng ở trạm thú phí đường cao tốc, khiến niềm vui của Đường Anh bị phai đi không ít.
Đây chính là nguyên nhân phải cám ơn Lữ Thiên Tư cung cấp tin tức, hai vụ ly hôn nhìn tưởng chửng như hợp pháp lại ẩn chứa bí mật không nhỏ, khiến Cừu Địch tìm được cơ hội để lợi dụng. Có điều đánh già cuối cùng của Đường Anh lại là:" Mạo hiểm quá rồi đấy Cừu Địch, chúng ta làm nghề này, điều cân nhắc đầu tiên phải là né tránh nguy hiểm, cậu thì cứ như tìm kiếm chuyện kích thích vậy."
Nói vậy cũng không sai, cảm giác đối mặt thứ bất ngờ khó đoán là một phần Cừu Địch muốn quay lại nghề này:" Trước sợ sói, sau sợ hổ thì chẳng làm gì được hết, trước kia tôi chính là như thế đấy, chuyện gì cũng suy nghĩ quá nhiều, cho nên kết quả cuối cùng là chẳng làm gì đến nơi đến chốn, bỏ lỡ bao cơ hội."
" Xem ra chuyến đi tây bắc nhất định xảy ra chuyện gì đó khiến cậu thay đổi lớn như thế." Đường Anh không biết đã cảm thán điều này bao nhiêu lần:
" Chuyện xảy ra thì nhiều lắm, nhưng quan trọng vẫn là ở bản thân thôi, người khác trải qua những chuyện đó có khi đóng chặt cửa không dám ra ngoài ấy chứ." Cừu Địch kiêu ngạo nói:
Đường Anh chỉ cười không bình luận, giống như một mặt là thiên sứ, một mặt là ma quỷ vậy, phương thức xử lý hoàn toàn khác biệt giữa hai sự việc của Cừu Địch, khiến cô khó đưa ra lời bình luận. Đành vậy, để cậu ấy phát huy, đã là đồng bọn rồi, vậy để cô cố gắng hết mức giúp Cừu Địch né tránh nguy hiểm không đáng có.
" Vậy chuyện của Tôn Chí Quân thì cậu chuẩn bị xử lý thế nào?"
" Vẫn chưa chắc lắm, vì còn phải xem quyết tâm của Tôn Chí Quân ra sao ... Lát nữa chị đừng lên, tôi lên gặp hắn, tên này mời cả luật sư tới rồi, không biết là hắn nghe đâu ra thương vụ Cáp Mạn rất lợi hại, trả tiền lại cho hắn mà hắn cũng không chịu." Cừu Địch giải thích, phải đi hai người là vì cần tiếp ứng cho nhau, cái nghề này không đoán trước được, cơ mà chính vì thế mới thú vị:
Kiếm được chỗ đỗ xe, Cừu Địch bấm chuông cửa đi vào. Dựa theo giá nhà hiện giờ, tất cả những người sống trong khu nhà này đều lọt vào cấp bậc phú ông gia sản lên tới nghìn vạn rồi. Hơn nữa Cừu Địch cũng nhìn nhầm, một người có tính cách đường phố như Tôn Chí Quân, vậy mà cũng là một nhân vật thuộc loại hình phú hào ngầm, xem ra thành kiến về người giàu của y vẫn rất rõ.
Gõ cửa vào nhà, Lão Tôn uống say cả đêm vừa mới thức dậy, vừa thấy Cừu Địch một cái là bắt đầu lải nhải:" ... Tôi nói này người anh em, không phải cậu khoác lác với tôi là mười ngày sẽ xử lý được sao, không biết tôi đang sống trong dầu sôi lửa bỏng à?"
" Kiếm tiền của anh không phải là dễ dàng." Cừu Địch thừa nhận:
" Nếu dễ thì đã chẳng tới lượt cậu, tôi chẳng biết là mình tìm tới nhà thứ tám hay thứ mười nữa, cũng vì danh tiếng của Cáp Mạn nên tới, ai ngờ các cậu cũng tịt ngòi luôn. Ài, tôi nói này, có phải là cậu chẳng làm gì hết, đợi kiếm 3000 tiền xe cộ của tôi không đấy hả?" Tôn Chí Quân xổ toẹt luôn:
Cừu Địch kiên nhẫn nói:" Anh này, chúng tôi không trừ tiền xăng xe đi lại nữa, được không? Coi như tôi móc túi ra trả hộ anh, biện pháp của anh không cách nào làm được, cho dù tôi kiếm được soái ca, người ta vừa nhìn thấy vị kia nhà anh, chẳng mấy ai dám ra tay đâu. Anh nghĩ xem người ta mà có bản lĩnh đó, đi theo đuổi phú bà thực sự, kiếm bằng mấy."
Nói thế cũng đúng, soái ca nào mà chịu nổi mụ lợn nái nhà mình chứ, Tôn Chí Quân đưa tay ra cắt ngang đề tài này, chỉ:" Đây là luật sư Lưu, trước giờ tôi đệ đơn ly hôn cô ta đều do anh ấy làm thay, đã ba năm rồi, dù chiến tranh Giải Phóng thì cũng sắp kết thúc, vậy mà nội chiến nhà chúng tôi còn chưa đâu vào đâu. Người anh em, cậu đã mất công khó nhọc như vậy, tiền đi lại cứ tính cho tôi. Trong điện thoại không phải cậu nói có cách à? Cậu cứ nói thật cho tôi biết đi, chỉ cần ly dị được với cô ta thôi, dù tôi chịu thiệt tôi cũng chịu."
Luật sư Lưu không nhiệt tình lắm, nói thẳng ra là rất miễn cưỡng phải tới đây.
Cừu Địch ngồi xuống nhận lấy thỏa thuận ly hôn do luật sư chuẩn bị, luật sư Lưu chán nản nói:" Không phải vấn đề trong thỏa thuận ly hôn mà người ta căn bản không coi chuyện này ra gì ... Ông chủ Tôn, chuyện này tôi thực sự chịu thua rồi, trong văn phòng của chúng tôi không ai dám đi tới chỗ cô ấy nữa, người ta căn bản không chịu thương lượng."
" Nghiêm trọng vậy sao?" Cừu Địch thuận miệng hỏi:
Luật sư Lưu tựa hồ kiếm được người để kể khổ, tuôn một tràng:" Nghiêm trọng còn là nói nhẹ đi đấy, bà chị Doãn Tuyết Phi đó không phải người bình thường đâu, dù có là luật sư đi chăng nữa cũng đánh không sợ gì, hai lần tới bị cô ta xé thỏa thuận ngay trước mặt. Đó còn là may rồi, có lần bị cô ta úp bát mì của khách lên đầu cơ, thế nhưng vẫn chưa phải tệ nhất, cô ta hất thùng nước gạo vào mặt, cầm gậy truy đuổi ..."
Bảo sao người ta phải nhờ tới công ty điều tra thương vụ, rồi còn không dám nói rõ tình huống trước, ngay từ đầu Cừu Địch biết thế này thì y cũng chẳng dính vào, tìm kích thích khác với tìm rắc rối. Tôn Chí Quân bắt gặp ánh mắt của Cừu Địch liền vội vàng xin lỗi:" Bây giờ cậu đã hiểu nỗi khổ của tôi chưa? Mà đấy là còn chưa nói hết đâu, cái thằng em vợ của tôi làm trong tòa án, chị hắn không chịu ly hôn, hắn bày đủ trò gây khó dễ ... Ôi, làm sao tôi xui xẻo gặp phải cái nhà đó cơ chứ."
Luật sư Lưu thì đã hết chịu nổi những lời than vãn của Tôn Chí Quân rồi, hắn cũng biết hoàn cảnh của Doãn Tuyết Phi, thậm chí có chút đồng tình với cô, kiếm cái cớ đứng dậy cáo từ, như sợ dính dáng thêm vào chuyện này. Tôn Chí Quân tiễn người ra cửa, quay về một cái liền lấm lét như trộm ngồi xuống bên cạnh Cừu Địch, lặp lại câu hỏi:" Trong điện thoại cậu nói là có cách đúng không? Cách gì, mà cách gì cũng được, người anh em, cậu cứ thẳng tay mà làm đi, tôi ủng hộ hết ... Cho dù có không ly hôn được, tôi cũng phải cho cô ta bẽ mặt trên tòa, không cần biết cậu nghĩ ra chiêu gì, càng thối nát càng tốt ... Người thật thà như tôi, thực sự không nghĩ ra cách nào nữa, cứ lúc nào nghĩ tới chuyện này là đầy một bụng tức, cái con mụ lợn nái đó ..."