Chương 56: Muốn tiền được tiền hỉ thành đôi. (4)
Chương 56: Muốn tiền được tiền hỉ thành đôi. (4)
Tới lượt Cừu Địch không chịu nổi Tôn Chí Quân đem đủ thứ tệ hại nhất đổ lên đầu Doãn Tuyết Phi, cắt lời hắn, tóm gọn lại: " Được rồi, tôi hiểu rồi, tóm lại là ý của anh là ly hôn bằng mọi giá chứ gì?"
" Không phải, nếu đem cả căn nhà cho cô ta thì tôi lỗ chết à?" Tôn Chí Quân không khác gì mèo bị dẫm phải đuôi, hét chói tai:
" Tôi hiểu rồi, hiểu rồi, trên thỏa thuận ly hôn này nói mỗi người một nửa, cô ấy đồng ý với điều khoản này là được phải không?" Cừu Địch chỉ điều khoản trên thỏa thuận:
" Thế tôi vẫn còn thiệt đấy, tôi tới nhà họ ở rể, đến cha mẹ tôi mà tôi còn chẳng chăm lo phụng dưỡng được, vậy mà còn phải đi làm trâu làm ngựa cho cha mẹ cô ta." Tôn Chí Quân chửi mắng:
Cừu Địch lại cắt lời để đỡ nghe những thứ rác rưởi thừa thãi của hắn, loại người này mà không xẻo một cú thì thật trái lẽ trời:" Hai người kết hôn lâu năm chưa có con, đây có thể là lý do ly hôn."
" Đừng nói cái đó, tôi nói chuyện này trên tòa, cô ta rống tướng lên là tôi có vấn đề trên giường ... Ôi, mất mặt lắm." Tôn Chí Quân xua tay liên hồi, cách này cũng nghĩ rồi không ăn thua:
" Nói khó thì cũng khó nhưng không phiền toái đến thế." Cừu Địch giơ thỏa thuận đã đọc hết lên:" Hiện chỉ cần chị dâu ký tên lên đó, chấp nhận ly hôn, sau đó là dựa theo giá nhà chia đôi, mỗi người một nửa là được chứ gì?"
" Đúng thế đấy, điều kiện công bằng hợp lý như thế, đơn giản như thế thôi mà con mụ đó trì hoãn tới ba năm rồi, mọi thứ giấy tờ tôi làm sẵn hết cả rồi." Tôn Chí Quân vỗ đùi đen đét, ngửa mặt lên trần nhà, bộ dạng vật vã đau khổ tới tột cùng:" Cậu nói xem, đời người được bao nhiêu cái ba năm chứ? Tuổi thanh xuân của tôi bị cô ta dẫm đạp, ngoảnh đầu nhìn lại sắp hai thứ tóc đến nơi rồi ..."
Cừu Địch không dám cười, nhướng mí mắt lên nhìn tên đó vẫn đang vật vã, ai không biết còn tưởng là con nghiện đói thuốc, đúng là trần đời chưa từng nghe thấy.
Tôn Chí Quân thực sự không chịu nổi nữa rồi, nắm tay Cừu Địch mà lắc:" Người anh em, nhìn cái biết ngay cậu không phải là người đàng hoàng, có điều tôi thích người như cậu, làm việc luôn thẳng thắn dứt khoát ... Có gì cậu cứ nói đi, dù sao bất kể là đe dọa hay là uy hiếp gì đó đều được hết, xong việc là đủ, tôi chuẩn bị sẵn tiền rồi ... Nếu không phải tôi là người đáng hoàng, có công việc đàng hoàng thì tôi đã thuê người giết quách cô ta cho xong rồi."
Cừu Địch hết nói, vợ chồng dằn vặt nhau tới mức này, làm y không hiểu nổi tại sao phải sống khổ sở như thế:" Tôi chỉ có thể thử một lần thôi, nếu thành công, anh cứ theo giá thỏa thuận mà trả tiền là đủ, 20 vạn không cần hơn, vụ ly hôn này của anh đem ra kiện cáo chắc cũng phải tốn tới mười mấy vạn đấy."
" Chứ còn không à, chẳng làm được cái rắm gì mà đã tốn mất mấy vạn rồi đấy, bọn luật sư này còn bẩn hơn cả xã hội đen, bị thương có tí xíu thôi mà còn bắt tôi trả phí thuốc men ..." Tôn Chí Quân than khóc một hồi, sau đó ngay lập tức nắm tay Cừu Địch:" Cậu cứ dũng cảm lên, nếu bị thương, tôi thanh toán hết, đừng lo."
" Không cần đâu, tôi không phải là luật sư ... Có điều biện pháp của tôi không tiện nói ra, anh chắc chắn là muốn dùng chứ? Chuyện này rất có khả năng sẽ tạo thành tổn thất danh dự cho anh đấy." Cừu Địch cảnh báo trước:
" Tôi gái gú chơi bời nổi tiếng rồi, còn cần danh dự làm cái quái gì nữa chứ, có đổi thành tiền được quái đâu." Tôn Chí Quân nói hết sức nghiêm túc, nói hết sức thật lòng, anh mày đây đê tiện thế này rồi còn sợ tổn hại danh dự hả:
Nếu đối phương đã kiên quyết như thế thì Cừu Địch cũng không ngại khiêu chiến giới hạn làm người của hắn, ghé tai kể một lượt. Vừa nghe xong một cái người vừa nhận không màng tới danh dự mà cũng phải lặng người nhìn Cừu Địch, ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, tôi biết ngay mà, cậu không phải loại tử tế gì.
" Đồng ý thì bắt đầu ngay bây giờ, không đồng ý thì đường ai nấy đi." Cừu Địch không nhiều lời:
" Đồng ý! Đồng ý! Tôi chỉ muốn ly dị ngay bây giờ, tôi không cần thể diện gì hết." Tôn Chí Quân thống khổ vô cùng, xem ra Cừu Địch đưa cho hắn không phải linh đan diệu dược mà là trái đắng:
Rất lâu sau Cừu Địch mới xuống lầu, ngồi vào xe thoát lực như vừa chạy marathon về vậy, Đường Anh không hiểu ý vừa làm cái gì trên đó, chẳng lẽ lại là đánh nhau? Hình như không giống, cô hỏi thì Cừu Địch bảo là đợi một chút, thành hay không sẽ có câu trả lời ngay. Lại đợi thêm một lúc nữa, có chiếc xe cảnh sát hú còi tới, dẫn theo cả quản lý tòa nhà, bốn năm cảnh sát đi lên, không ngờ chẳng mấy chốc áp giải Tôn Chí Quân y phục xộc xệch ra, tên đó vừa đi vừa lớn tiếng hô oan uổng, không ít người chứng kiến.
Xe cảnh sát đi rồi Cừu Địch mới bảo Đường Anh lên đường, có điều không phải theo Tôn Chí Quân tới đồn công an, mà là tới quán mỳ của Doãn Tuyết Phi.
Quãng đường không xa, Đường Anh tới nơi hỏi: "Lần này có cần tôi đi cùng không?"
" Đi cùng đi, nếu không chị bị tò mò làm hại sức khỏe." Cừu Địch xuống xe làm động tác mời, nói thế chứ chuyện này cần Đường Anh mới được, qua chuyện Mã Ngọc Quyên đã chứng tỏ cô thiên phú ăn nói, quan trọng cô là cô gái biết đồng cảm. Hai trường hợp này có phần giống nhau, đều là người sống khép kín một thời gian không ai chia sẻ, Đường Anh chắc chắn sẽ phát huy tác dụng, vì thế Cừu Địch không nói rõ kế hoạch của mình, tránh Đường Anh lộ dấu vết diễn quá mức, cái y cần là sự đồng cảm và chân thành từ một cô gái để thuyết phục Doãn Tuyết Phi:
" Thôi đi, tôi thỏa mãn dục vọng khoe khoang của cậu thì có, thiên tài mà không có người tán dương thì sao được." Đường An cười:
" Tôi còn có cả dục vọng đang đói khát đây, chị có định thỏa mãn không?" Cừu Địch liếc mắt qua thân hình gợi cảm của Đường Anh, có những cô gái chẳng cần lộ da thịt vẫn khiêu khích nam nhân, Đường Anh chắc chắn là cô gái như vậy:
" Được thôi, quán mì ở phía trước đấy, tôi cho cậu ăn no nứt bụng thôi." Đường Anh nhướng mày lên, đánh tráo khái niệm đáp lại:
Thực sự mà nói, Cừu Địch thời gian qua sống không dễ dàng, vừa biết mùi nam nữ thì Đợi Lan Quân chạy biệt tăm, y đang ở cái độ tuổi tinh lực thịnh vượng thế này, chưa luân lạc tới mức cùng Bao Tiểu Tam đêm đêm đi làm tân lang là giỏi lắm rồi.
Vậy mà bên cạnh lại có cô gái hấp dẫn như Đường Anh, có khác nào mỗi ngày đều bị gãi ngứa ngoài giày, nhìn thôi làm sao thỏa, y không biết mình có thể nhẫn nhịn được bao lâu.