Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 641 - Chương 60: Mọi Chuyện Kết Thúc Dễ Chia Tiền. (2)

Chương 60: Mọi chuyện kết thúc dễ chia tiền. (2) Chương 60: Mọi chuyện kết thúc dễ chia tiền. (2)

" Tôi thích khiêu chiến, nếu mọi người không ý kiến gì thì cứ chia như thế đi, nếu không chỉ có một tờ giấy lộn mà chừng đó người chia nhau thì mất mặt quá." Cừu Địch gấp giấy nợ cho vào ví, nhìn Cảnh Bảo Lỗi:" Bảo Đản, chỉ còn cậu chưa nói gì thôi, không ý kiến gì chứ?"

" Ý kiến thì không nhưng mà hơi xấu hổ." Cảnh Bảo Lỗi cười ngại ngùng, hắn thấy mình chẳng làm gì nhiều để được chia tiền như thế:

" Chia đi chia đi, đừng lằng nhằng nữa, lần này mày đóng góp ý thì lần sau cố gắng lên, nếu không xẻo phần của mày cho tao là được." Bao Tiểu Tam nóng ruột lắm rồi, thúc giục:" Cừu Địch, tranh thủ tranh thủ, đêm nay anh đây không về, có ai đi cùng không?"

Cừu Địch tháo cọc tiền ra, hết sức thổ phỉ vỗ một vạn lên người, Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam quen rồi, đút ngay tiền vào túi. Đinh Nhị Lôi cầm tiền mà chẳng hiểu sao trông có vẻ thương cảm lắm, cứ nhìn cọc tiền mãi, Cừu Địch lấy làm lạ hỏi:" Sao thế Nhị Bị, chê ít à?"

"À, không, không phải." Đinh Nhị Lôi lắc đầu, không ngờ mũi xụt xịt:" Lần đầu có người coi tôi là huynh đệ, còn chia cho tôi nhiều tiền thế này ... Bằng này tiền bán bao nhiêu giấy tờ giả mới kiếm được chứ?"

" Vậy thì phải nên vui chứ, còn khóc cái gì nữa?" Bao Tiểu Tam không hiểu:

" Tôi đang rất vui, tôi cảm động, hiểu không hả!" Đinh Nhị Lôi đính chính:

" Thôi, anh nên bi thương một chút thì hơn, chứ cười trông còn khó coi hơn khóc ấy." Cảnh Bảo Lỗi trêu, giúp giảm bớt không khí nặng nề:

Ai ngờ nói câu này chọc trúng nối đau của người ta rồi, Đinh Nhị Lôi giang tay ra muốn ôm Cừu Địch:" Kỳ thực trước giờ tôi luôn sống trong bi thương, chỉ hôm nay mới thấy niềm vui ... Huynh đệ, ôm một cái, hồi nhỏ thầy tướng số nói tôi tới năm 30 sẽ gặp được quý nhân, tính chẳng chuẩn gì cả, đây đâu phải là quý nhân, mà là cơm áo cha mẹ . ."

Cừu Địch ôm Đinh Nhị Lôi vỗ vỗ vai mấy cái an ủi, Bao Tiểu Tam thì nóng ruột lắm rồi, kéo Đinh Nhị Lôi ra, mắng:" Đừng kém cỏi như thế, chúng tôi còn từng chia nhau mấy chục vạn cơ, mau mau đi thôi, chiều nay đi ăn vịt quay, buổi tối tôi an bài, hôm nay phải kiếm mấy em người mẫu trẻ happy một chút."

Đinh Nhị Lôi nghe vậy càng cảm động hơn, ôm Bao Tiểu Tam xúc động nói:" Biết ngay là Tam Nhi hiểu anh đây nhất mà."

" Hai tên này không biết liêm sỉ là cái gì." Cảnh Bảo Lỗi nhổ một bãi nước bọt, hai tên kia như xung quanh không còn ai khác, khoác vai nhau bỏ đi, vội vàng thế này chứng tỏ là có mục tiêu ngon lành nhắm từ trước rồi. Cảnh Bảo Lỗi thoáng cái trở mặt, hô to:" Này, đi đâu thế, cho tôi đi cùng với, chuyện vô liêm sỉ như thế tôi phải giúp các cậu chia sẻ chút trách nhiệm ... Cừu Địch, Để Phiến, tôi đi trước nhé."

Cảnh Bảo Lỗi vội vàng đuổi theo hai người kia rồi, vậy là chỉ còn lại Thôi Tiêu Thiên có khẩu vị khác biệt với mọi người thôi. Cừu Địch nhìn ngắm nơi ở của Thôi Tiêu Thiên, đây là lần đầu họ tới đây, nhà phải tới trăm mét vuông chứ không ít, trong nhà mọi thứ đều đầy đủ, nhìn cái bếp có thể đánh giá tám phần đây là nơi ở hay chỉ coi như nhà trọ nghỉ lưng, bát rửa úp trên giá, hộp gia vị đầy ăm ắp. Y không khỏi tặc lưỡi:" Anh biết hưởng thụ thật đấy, ở một mình mà thuê chỗ rộng thế này à, mỗi tháng chắc phải cả vạn."

" Một vạn hai." Trong giới này Thôi Tiêu Thân chắc chắn thuộc cấp bậc có tiền:

" À, bảo sao được chia sáu vạn mà chẳng thấy anh có phản ứng nhiều."

" Thực ra cũng không ít đâu, vụ làm ăn lớn mà tôi tiếp nhận cũng không nhiều ... Cừu Địch, tôi bảo này, anh không cần chia cho bọn họ nhiều như thế đâu, mới mười ngày, chẳng làm bao nhiêu việc, tôi nói thật chia họ tối đa một vạn là nhiều. Chậc, dẫn dắt đội ngũ không phải làm kiểu như anh, trong cái nghề kiếm ăn bằng tin tức này, người biết sớm, người biết nhiều phải đứng trên đỉnh kim tự tháp." Thôi Tiêu Thiên không hề tán đồng cách chia tiền của Cừu Địch:

Cừu Địch cười thoải mái, y chưa từng xem nhẹ tiền bạc, song không phải loại sống chết vì tiền:" Đây mới chỉ là làm nóng thôi mà, cổ vũ mọi người chút, ở thủ đô này cái gì cũng không dễ dàng, chỉ có kiếm tiền là dễ hơn nơi khác. Ví dụ như anh, đạt trình độ anh không phải nhiều đâu."

" Đừng lấy lòng tôi, chuyện làm ăn của tôi là của riêng tôi, tôi không có lòng dạ rộng lớn đi chia cho người khác." Thôi Tiêu Thiên tuy cười nhưng nói rất rõ ràng, tiền ai người nấy kiếm, tôi tham gia với anh là có nguyên cớ, không có chuyện tôi kéo anh vào làm ăn cùng đâu:

" Nhưng tôi có lòng dạ đó đấy, thế nào, muốn cùng làm chứ, đương nhiên tôi không định dính dáng vào chuyện làm ăn của anh." Cừu Địch đưa tay ra về phía Thôi Tiêu Thiên.

" Được, vì sự khảng khái này của anh, nếu tôi còn hẹp hòi thì không giống nam nhân." Thôi Tiêu Thiên ném cọc tiền trong tay lên rồi bắt lấy, hắn không ngại có thêm con đường kiếm tiền, huống hồ Cừu Địch xử lý ba vụ ủy thác này đều nằm ngoài dự liệu của hắn, khiến hắn có hứng thú rồi. Thế nhưng như vậy còn chưa đủ để Thôi Tiêu Thiên bắt tay Cừu Địch, nói:" Nếu anh tự nhận có đủ rộng rãi, vậy sao không sảng khoái hơn nữa đi, mặc dù tôi không thấy giữa người và người có tín nhiệm, nhưng biết đâu tôi sai? Biết đâu trên đời này thực sự có thứ xa xỉ đó thì sao?"

Cừu Địch thu tay về cho vào trong túi, đợi khi rút túi ra thì đã có thêm chiếc di động đặc chế của Thôi Tiêu Thiên, y vắt thẳng lên sô pha, nhẹ nhàng như lúc ném tiền vậy, bình thản nói:" Đó, trả anh, nhìn thấy trước rồi hả?"

Một bên uy hiếp người ta, một bên lại muốn kiến lập sự tín nhiệm tất nhiên là không thể rồi. Thôi Tiêu Thiên đi tới nhặt cái di động của mình lên, không kiểm tra lại mà cất đi luôn, nói chuyện cũng tùy ý hơn:" Cám ơn, tôi đi gặp Lão Mã rồi, anh ta nói, anh là nhân vật lớn, tôi không tin, có điều giờ thì tin rồi."

" Không, anh ta nhìn nhầm rồi, tôi không phải nhân vật lớn gì hết." Cừu Địch xoay người cáo từ, tới lúc đóng cửa lại mới nói với tên biến thái ngồi trên ghế sô pha:" Ít nhất hiện giờ thì chưa phải, nhưng sẽ có một ngày như thế."

(*) Lão Thường thích bố cục chậm, nhân vật chính nửa sau truyện mới thực sự lập nghiệp.
Bình Luận (0)
Comment