Chương 62: Mọi chuyện kết thúc dễ chia tiền. (4)
Chương 62: Mọi chuyện kết thúc dễ chia tiền. (4)
Đang nghĩ mấy chuyện linh tinh thì di động của Đường Anh phát ra tiếng rung vù vù, nhìn lướt qua, là tin nhắn của Cừu Địch, hỏi cô: Mỹ nữ, buổi tối nể mặt đi ăn cơm một bữa được không?
Đường Anh mỉm cười, thằng nhãi đó chứ, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng bất chính, cầm di động lên gõ bàn phím, trả lời bằng hàng chữ: Không đi, tâm tình không tốt.
Rất nhanh Cừu Địch trả lời: Nhìn di động đi, tâm tình sẽ tốt lên ngay thôi.
Đường Anh biết là chuyện gì, sau đó chẳng ngoài dự liệu, tin báo của ngân hàng, có tiền vào tài khoản.
Cừu Địch gửi tin hỏi: Giờ tâm tình đã tốt hơn chưa?
Càng tệ hơn thì có, sớm biết đơn giản như thế này thì tôi đã tự làm rồi, để cậu vớ được lợi ích lớn như thế. Có điều ăn cơm là một lựa chọn không tệ đấy, tôi phải chọn một nơi cho cậu thương tâm mới được.
Đường Anh gõ một hàng tin nhắn dài, cô không để ý rằng, chẳng biết từ lúc nào, giữa hai người trở nên hết sức thân thiết, hết sức tùy ý, cô chỉ biết, tiếp theo đây Cừu Địch nhất định sẽ dùng ngữ khí lưu manh để trêu ghẹo cô.
Quả nhiên Cừu Địch trả lời: Được, tôi sẽ thương chị thật tốt.
Mặt Đường Anh hơi nóng lên, trong lòng lại nhộn nhạo, chỉ muốn gặp Cừu Địch ngay bây giờ, thời gian tan ca bỗng nhiên sao mà dài tới thế, mong đợi bữa tối của hai người.
Thấp tha thấp thỏm phó tổng Đường kiên nhẫn lắm mới đợi quá giờ hẹn mười phút rồi mới tới.
Kỳ thực cô ngồi ở bãi đỗ xe mất 30 phút. Hai người ngồi cùng nhau trong khung cảnh lãng mạn, có hoa thơm, có tiếng nhạc du dương, ánh đèn dìu dịu như ánh nến, không ngờ Cừu Địch lại ngồi chuyên tâm tính tiền cho Đường Anh, 3 vạn chia phần từ bọn họ, lại thêm phần trăm sáng tạo thu nhập cho công ty. Cừu Địch nói, kỳ thực đã không ít rồi phải không? Bất kể là chị chê ít hay chê nhiều cũng chỉ có chừng đó thôi.
Đường Anh làm sao mà chê ít được? Công ty nhỏ như Cáp Mạn, lương khởi điểm là 3000. nhân viên bình thường là 6000. phó tổng như cô còn chưa tới 1 vạn. Tất cả đều hưởng theo thành tích, từ lần đầu nếm mật ngọt nhờ đám Cừu Địch, sau đó y lại từ chối không chơi nữa, trong tay Đường Anh còn mỗi Quản Thiên Kiều, thu nhập chẳng là bao, chắc chắn là không chê ít rồi. Có điều bây giờ tâm tình của cô không đặt vào tiền:" Ai chê ít chứ? Chẳng lẽ trong mắt cậu tôi tệ như thế, chỉ biết tới tiền thôi à?"
Í, sao hôm nay lại thay đổi thế này, không phải lần nào nhắc tới tiền cũng vui vẻ lắm sao, Cừu Địch cứ nghĩ Đường Anh nhận tiền sẽ rất hưng phấn, sao lại có vẻ không vui?
Cừu Địch vừa ăn vừa cẩn thận quan sát:" Vậy thì được, chị đã nghĩ kỹ chưa, định báo đáp tôi thế nào đây?"
Nghĩ tới chiều nay bị một câu trêu ghẹo của y mà má nóng bừng, Đường Anh thấy đúng là quá mất mặt, há miệng cắn một miếng thịt thật to, làm ra vẻ nữ nhân đanh đá:" Muốn lấy thân báo đáp à? Tôi nghĩ cả buồi chiều rồi, nhìn năng lực kiếm tiền của cậu, miễn cưỡng có thể coi là có tiềm lực đầu tư, cho nên ..."
" Khoan đã ..." Cừu Địch vội vàng đưa tay ra, cắt ngang lời Đường Anh, nghiêm túc nói:" Tôi cũng đã suy nghĩ rồi, sau đó tôi thấy chị nên báo đáp tôi bằng cách ..."
Nói tới đó ánh mắt dần trở nên ôn nhu say đắm, Đường Anh thấy tim khẽ rung động, cũng nhìn lại Cừu Địch mong đợi. Không ngờ Cừu Địch cười hề hề hỏng hết không khí:" Chị mời tôi bữa cơm này, được chưa?"
"Hả?" Đường Anh suýt nhảy dựng lên, có điều năng lực kiềm chế của cô khá cao, phản ứng cũng nhanh, nhoẻn miệng cười đầy kinh ngạc:" Sao cậu cũng nghĩ giống tôi thế, vừa rồi tôi định nói như vậy đấy."
" Thế à?" Cừu Địch hơi thất vọng, sao nãy gì tính toán đều thất bại hết vậy, phản ứng của Đường Anh chẳng như y dự đoán chút nào, chiêu tiếp theo không tung ra được:
Tên nhóc này cố ý ... Đường Anh thầm nghĩ trong đầu, cô nhìn ra ngay, vẻ mặt tiu nghỉu của Cừu Địch làm cô cười thầm, còn non lắm. Nhưng cô thích cảm giác ngô nghê vụng về này, đám nam nhân tiếp cận cô đều quá lão luyện, hoặc quá thô thiển. Đương Anh nhấp một ngụm đồ uống, cười nhẹ ghé tới gần Cừu Địch:" Tôi nay người mời khách là tôi, không cho cậu tranh với tôi."
" Tôi tranh làm gì chứ, tôi chắc chắn không tranh."
" Tôi cũng đoán thế." Sắc mặt Đường Anh hết sức nghiêm túc, hơi ngả người xuống:" Vậy là đã xác định là ai mời khách, tiếp theo đây ... Phải xác định xem là ai trả tiền, tôi là chủ, cho nên tôi muốn đưa ra một câu đố khó, khảo nghiệm nhãn quang và trí tuệ của cậu, cậu có tiếp nhận sự khiêu chiến này không?"
" Xì, tôi hoài nghi đây là một cái bẫy, chị định gài tôi à?" Cừu Địch phản ứng rất nhanh:
" Không dám thì thôi đi, đừng làm ra cái vẻ thâm trầm nắm hết càn khôn trong tay, làm người ta tưởng cậu giỏi giang lắm đấy." Đường Anh chế giễu:
" Chị đang khích tướng tôi, tôi không chịu thì bị chị cười, nếu tôi đồng ý, chẳng may đây là cái bẫy thật, tôi vẫn bị chị cười." Cừu Địch phân tích lý lẽ, khiến Đường Anh cười khúc khích:
"Hôm nay giám đốc Tạ nói, hồi còn trẻ anh ấy thường thua thiệt vì tầm nhìn hạn hẹp, cậu là người rất biết nắm bắt nhân tính, tôi không biết nhãn quang cậu thế nào." Đường Anh đã gài Cừu Địch vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi thì sao có chuyện dừng lại được:" Vấn đề tôi đưa ra rất đơn giản, liên quan tới chuyện của tôi, muốn khảo nghiệm nhãn quang của cậu một chút, xem có chuẩn xác hay không."
Ồ, Cừu Địch hơi hiểu ra rồi, em gái này đang uyển chuyển biểu đạt để vẫn hồi lại hình tượng mê tiền của bản thân đây mà, nếu vậy cô ấy có lẽ có thiện cảm với mình thật, dù không nhiều, nhưng chắc chắn là có rồi.
" Thế hả, chắc là tôi nhìn ra được đấy ... Đừng quá khó nhé." Cừu Địch tiếp nhận khiêu chiến:
" Chắc chắn là không khó, vậy thì nói trước nhé, không trả lời được thì tiền cơm là do cậu trả đấy." Đường Anh tủm tỉm cười nói, đợi Cừu Địch gật đầu rồi chuyển sang giọng sâu sắc:" Tính cách mỗi người đều có thiếu sót, tôi cũng có, mỗi có gái đều ao ước lãng mạn, tôi cũng có, mỗi cô gái đều có khả năng gặp phải nam nhân không am hiểu tình thú, tôi cũng gặp rồi, mỗi một nữ nhân đều bối rối về tương lai, vì chàng trai nhà phía đông giàu nhưng xấu, chàng trai nhà phía tây đẹp trai nhưng nghèo, tay gấu và vây cá không thể vẹn toàn ... Ừm, tôi nghĩ nhất định là cậu đã biết câu hỏi của tôi là gì rồi."
Ánh mắt sóng sánh đa tình nhìn Cừu Địch, Cừu Địch ngượng ngập, không gật đầu cũng không lắc đầu, mà cười ngại ngùng:" Là gì thế?"
Đến lúc rồi, thời điểm này nam nhân nào mà không đầu óc lâng lâng tơ tưởng miên man, IQ tụt thẳng đứng, Đường Anh đưa ngón tay lên chạm vào cánh môi hồng, động tác hết sức dụ hoặc:" Cậu nhất định cho rằng đã hiểu tôi lắm rồi, vậy cậu nghe cho rõ câu hỏi của tôi đấy, số đo ba vòng của chị đây là bao nhiêu, dùng nhãn quang của cậu mà nhìn cho rõ, sai lệch 1 cm thôi thì cậu phải trả tiền cơm đấy."
Ặc, Cừu Địch không ngờ tới câu này, cắn đũa trố mắt, nhãn quang để đo lường à? Rõ ràng đang nói tới cái khác cơ mà.
" Hi hi hi, cho cậu một bài học đó, con nít mà trêu ghẹo thục nữ, hậu quả rất nghiêm trọng, hôm nay chịu khó bỏ tiền cơm nhé." Giây phút cái mặt Cừu Địch thộn ra làm Đường Anh cười hết sức vui vẻ, nhìn cái mặt ngốc của y còn thích hơn vẻ tự tin thường thấy nhiều:
Cừu Địch hơi xấu hổ, đột nhiên nhận ra, mình bỏ qua rất nhiều thứ, ví dụ như ba vòng của Đường Anh, hai người cách nhau một cái bàn, Đường Anh mặc áo len mỏng trắng muốt ôm sát người, bầu ngực tròn căng, cười một cái hai bầu vú rung rung, thật sự đấy, sao chưa bao giờ đoán số đo của nó nhỉ?
Sự mập mờ của người trưởng thành đa phần thoáng qua, quay lại chuyện chính, rất nhanh thảo luận tới nghiệp vụ tiếp theo, có điều Đường Anh nhìn thấy hiệu quả làm cô hài lòng, ít nhất khơi lên sự tò mò nào đó ...